Ever lasting friends
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

3 posters

Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa Sun Jun 05, 2011 10:23 am

Trên ngọn đồi của một thị trấn nhỏ…
Vào một đêm mưa tầm tã và rét mướt, bóng dáng một cô gái trẻ bồng đứa bé mới sinh xuất hiện trong làn mưa lớn. Bước chân cứ dồn dập, giẫm nát đám cỏ hoang bên dưới. Rồi người con gái đó dừng lại, đưa mắt nhìn hai bên, mưa xối vào mắt làm cay xè nhưng cô vẫn thấy được thấp thoáng những ngôi mộ nhỏ nằm im lìm trong làn mưa buốt giá. Không suy nghĩ nhiều, cô gái liền đặt nhanh đứa bé đang ngủ trên tay xuống đất. Bất ngờ vì những giọt mưa tuôn vào mặt, đứa bé choàng tỉnh và bắt đầu bật khóc.
Nhưng người mẹ trẻ chẳng mấy để ý và cứ thế quay gót bước đi thật nhanh, bỏ mặc tiếng khóc đòi mẹ của đứa con. Bóng dáng cô gái trẻ khuất dần trong mưa lớn. Dưới đất đứa trẻ đáng thương vẫn cứ khóc…
Đêm ấy mưa thật lớn, tiếng mưa vô tình át đi tiếng khóc xót xa của đứa trẻ bị bỏ rơi bởi người mẹ nhẫn tâm.
Ngọn đồi trong mưa ướt át như muốn khóc theo…

Những tia nắng đầu tiên rọi lên ngọn đồi, sau một đêm mưa mọi vật trở nên tươi mát hơn. Phía xa, có người đi về nơi có nhiều nấm mộ nhỏ, là một bà cụ lớn tuổi độ chừng ngoài tám mươi. Chợt bà đứng lại giương đôi mắt nhăn nheo nhìn trên nền cỏ gần đó, đứa trẻ đêm qua nằm im, không hơi thở, toàn thân nhỏ bé trắng bệch, mềm nhũn. Nó không cử động nữa, nó đã chết…
Bà cụ đến gần bế đứa bé lên. Bà lắc đầu thở dài và bắt đầu công việc hằng ngày của mình, chôn cất đứa trẻ tội nghiệp đó. Xót xa nhưng bà không khóc có lẽ vì những chuyện như thế đã diễn ra quá nhiều trên ngọn đồi này…
Rất nhiều đứa trẻ không quen biết nhưng lại được chôn cất chung trên ngọn đồi bình yên đó… Ngọn đồi của những ngôi mộ không tên!

Lưu Ly đang ngồi bên cửa sổ, nhìn đăm đăm ra bên ngoài, chẳng có gì ngoài cây cỏ cùng những làn gió rét lùa vào. Cảnh vật âm u nặng nề làm sao giống như trời sắp có mưa vậy.
- Chẳng biết mình sẽ làm gì trong những ngày nhàn chán này đây?- Lưu Ly tự nhủ- Lẽ ra giờ này mình đã ở bệnh viện và xử lý “nó” rồi!
“Nó” ở đây là Lưu Ly ám chỉ cái thai ba tháng của mình. Lưu Ly và người bạn trai quen nhau một năm và trong lần đi chơi xa cả hai vượt quá giới hạn để rồi ba tháng sau cô biết tin mình mang thai. Lưu Ly báo tin cho cậu bạn trai và chua chát nhận được câu trả lời: “Anh xin lỗi, anh chưa muốn làm bố quá sớm.” Lưu Ly cho hắn một cái tát vào mặt. Thế là chấm hết, cắt đứt mọi thứ.
Dù gia đình khuyên hãy giữ lại đứa bé nhưng Lưu Ly nhất quyết đòi bỏ nó. Nhiều lần cô định đến bệnh viện phá thai nhưng không thành. Bị nhốt trong nhà, Lưu Ly lại nghĩ ra cách nhịn ăn. Cô nhìn bụng mình và nghĩ: “Nếu không thể bỏ mày thì tao và mày sẽ cùng chết”. Trước tình hình đó, người cậu của Lưu Ly đưa cô đến một nơi với lời hứa, nếu sau khi trở về, Lưu Ly vẫn còn ý định phá thai thì gia đình sẽ không ngăn cản nữa. Nơi mà cậu cô nói chính là nhà của một người tên Tiểu Bất, một kẻ khó ưa và là bác sĩ duy nhất trên ngọn đồi.
Đói bụng, Lưu Ly bước xuống nhà thì thấy Tiểu Bất mặc áo khoác vào, tay cầm chiếc cặp da, hình như anh ta có việc phải đi. Tiểu Bất quay qua nhìn cô gái, vẫn kiểu nói lạnh nhạt:
- Tôi đi khám bệnh đến chiều mới về, nếu đói bụng thì cứ vào bếp mà ăn!
Cánh cửa đóng lại, Lưu Ly lầm bầm:
- Đúng là kẻ khó ưa!

Buổi chiều, buồn chán, chẳng có việc gì làm, ngồi không lại nghĩ lung tung nên Lưu Ly quyết định lên ngọn đồi nhỏ. Nơi đây hoang vu vắng lặng vô cùng, kích thích sự tò mò khám phá của mọi người. Sau mười lăm phút đi bộ mệt mỏi cuối cùng Lưu Ly cũng đến nơi. Đó là một vùng đất trống nhô cao và điều khiến cô ngạc nhiên chính là những ngôi mộ nhỏ nằm gần nhau kéo dài đến hết khu đồi. Những nấm mộ không có tên!
- Đây là nơi gì mà lại có nhiều ngôi mộ nhỏ thế này? Và những ai được chôn cất ở nơi hoang vắng này nhỉ?- Lưu Ly nhìn qua một lượt các ngôi mộ.
Chợt giọng ồm ồm của ai đó vang lên:
- Cô có phải là Lưu Ly, người đang ở nhà Tiểu Bất không?
Lưu Ly giật mình quay qua sau, là bà cụ tám mươi tuổi. Lưu Ly chưa kịp trả lời thì bà cụ đã tiếp:
- Ta là người chăm sóc những ngôi mộ nơi đây.
Nghe vậy, Lưu Ly liền hỏi:
- Bà ơi… sao ở đây lại có nhiều ngôi mộ nhỏ như vậy?
Bà cụ không nói không rằng, bà đến gần một ngôi mộ, cúi xuống nhổ đám cỏ hoang ương ngạnh mọc xung quanh. Nhổ xong, bà lại lấy một chiếc khăn to lau lau nấm mộ. Rồi bà chợt cất tiếng, giọng nghe thật buồn:
- Cô có biết ngọn đồi này được gọi là gì không? Có quá nhiều đứa trẻ mới sinh bị bố mẹ bỏ rơi ở đây… chúng chết và ta đã chôn chúng. Vì thế ngọn đồi này được người ta gọi là “ngọn đồi của những ngôi mộ không tên”… Chúng chết khi chưa được bố mẹ đặt tên…
- Vậy… tất cả những ngôi mộ này đều là của những hài nhi sao? Cháu không thể tưởng tượng nổi…
- Ta đã làm công việc này cả chục năm, không có ngày nào mà không có đứa trẻ chết. Đau đớn lắm!- Bà cụ mếu máo như trẻ con, nước mắt từ đôi mắt già nua trào ra- Người mẹ nhẫn tâm để đứa con dưới mưa để chúng chết vì lạnh, có đứa thì bị thú dữ tha mất xác chỉ còn lại chiếc khăn choàng dưới đất… thậm chí có người còn đem bỏ con ngay trong nhà thờ, nơi có Chúa, nhà thờ cũ ở phía xa đó, nhiều hài nhi đã chết ở đấy.
Lưu Ly đặt tay lên môi thốt nhẹ:
- Thật khủng khiếp…
Bà cụ kéo vạt áo lau nhanh dòng nước mắt chảy dài xuống cằm:
- Những ngôi mộ không tên này chẳng có ai đến viếng thăm… Chính vì vậy trên mộ không bao giờ xuất hiện một nhành hoa tang!

- Anh cũng biết những ngôi mộ trên ngọn đồi nhỏ phải không?- Lưu Ly hỏi khẽ.
Tiểu Bất đang dùng bữa tối, anh dừng lại:
- Tôi biết, bà cụ Hường là người chôn cất và chăm sóc những ngôi mộ của các hài nhi. Bà ấy sống một mình trong nhà thờ, trước đây bà ấy có một đứa con trai nhưng nó đã mất lúc bảy tuổi.
- Tội nghiệp bà ấy, thảo nào bà ấy rất căm ghét những người đã vứt bỏ con mình- Lưu Ly nghĩ ngợi.
- Ai mà chẳng tức giận việc làm nhẫn tâm đó- Tiểu Bất nhìn vào Lưu Ly- Tôi đã chứng kiến và tận tay chôn cất vài đứa trẻ chết trên ngọn đồi. Có lần tôi cố gắng cứu đứa trẻ đang hấp hối nhưng không kịp…
Ánh mắt Lưu Ly bất động, nỗi buồn kéo đến khiến lòng cô khó chịu. Cô chợt nhìn xuống bụng mình, cô rất muốn bỏ cái thai nhưng sự việc chiều nay đã khiến cô suy nghĩ. Tiểu Bất thấy vậy nên anh không nói nữa. Lưu Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay sáng quá, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện dòng suy nghĩ:
- Không biết đêm nay có đứa trẻ nào phải chết nữa không?

Và rồi sáng hôm sau, cảnh tượng đập vào mắt Lưu Ly, Tiểu Bất và bà cụ Hường là một đứa trẻ bị vứt bỏ với thân thể bầm tím và không nguyên vẹn. Chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra với nó đêm qua?
Lưu Ly quay mặt đi, bụng bắt đầu khó chịu và muốn nôn. Cô che miệng lại, may mắn chỉ là cơn ợ nhẹ, Lưu Ly vuốt vuốt ngực. Cô nhìn đứa trẻ đã được cuộn trong chiếc khăn. Không hiểu sao sóng mũi cay cay khi thấy bà cụ Hường nhẹ nhàng đặt thi thể hài nhi xuống hố đất vừa đào xong, Lưu Ly đưa tay lên miệng ngăn dòng cảm xúc trong lồng ngực. Toàn thân cô chợt run lên… đó là lần đầu tiên Lưu Ly thấy một đứa bé nằm chết dưới đất.
Thấy nét mặt xanh xao của Lưu Ly, Tiểu Bất đưa cô về nhà. Trước khi rời khỏi khu đồi nhỏ, Lưu Ly khẽ quay đầu lại nhìn, bóng bà cụ méo mó in dài trên ngôi mộ đất. Mái đầu bạc trắng của bà lặng im theo làn gió, không một âm thanh nào phát ra nữa…

Chợt tỉnh giấc, Lưu Ly ngồi dậy nhìn ra cửa sổ. Bầu trời âm u, hình như trời đã về chiều.
- Tiểu Bất… Tiểu Bất… mở cửa mau!
Tiếng gọi cửa dồn dập, Lưu Ly chạy xuống dưới nhà. Vắng tanh, không bóng người. Chắc Tiểu Bất đã đi khám bệnh cho người ta. Tiếng đập cửa dồn dập hơn, Lưu Ly nhanh chóng mở cửa. Hóa ra là bà cụ Hường, vừa thấy cô bà đã hỏi:
- Tiểu Bất có ở nhả không? Mau cứu đứa bé…
Bà cụ Hường đang ẵm đứa bé đưa ra trước mặt. Lưu Ly còn đang ngạc nhiên thì bà cụ tiếp:
- Có người vứt nó ở trên khu đồi nhỏ, ta thấy nó còn thở nên đến tìm Tiểu Bất. Tiểu Bất đâu rồi?
- Tiểu Bất đi khám bệnh rồi, không biết khi nào về.
- Trời ơi…. cô giữ đứa bé giùm ta, ta phải đi tìm Tiểu Bất- Bà cụ giao đứa trẻ cho cô gái.
Dứt lời bà cụ Hường chạy nhanh xuống dồi. Còn lại một mình Lưu Ly, cô bối rối không biết làm gì. Cô nhìn đứa bé còn đỏ hỏn đang nằm trên tay, hơi thở của nó yếu ớt mong manh như ngọn đèn trước gió.
- Cố gắng lên, đừng sợ, Tiểu Bất sắp về rồi, đừng sợ…
Lưu Ly ôm đứa trẻ vỗ về. Mắt nó đang nhắm liền mở ra, đôi tay nhỏ bé quờ quạng về phía trước. Lưu Ly nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của đứa bé. Nhận được hơi ấm miệng nó bắt đầu cười yếu ớt. Không hiểu sao Lưu Ly nghe tim mình đập thật mạnh. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể cô gái trẻ. Lần đầu tiên, Lưu Ly cảm nhận được mình đang giữ một sự sống nhỏ nhoi trên tay. Chợt đứa bé cất tiếng khóc, tiếng khóc đứt quãng mệt mỏi, Lưu Ly ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ mái đầu nhỏ bé:
- Đừng khóc, có mẹ đây! Mẹ sẽ không bỏ con, đừng sợ bé con của mẹ…
Tiếng khóc thưa dần rồi tắt hẳn, toàn thân đứa bé bất động, bàn tay nhỏ của nó lạnh dần trong lòng bàn tay của cô. Giây phút đó, trái tim Lưu Ly như ngừng đập. Cô thấy đau nhói ở ngực khi không còn cảm nhận được hơi ấm của sinh linh bé bỏng đáng yêu đang nằm trên tay. Cô không còn nghe nhịp đập yếu ớt của trái tim đứa bé nữa.
Vừa lúc đó, cửa mở, Tiểu Bất sốt sắng:
- Lưu Ly mau đưa tôi xem đứa trẻ…
Lưu Ly xoay lại, hình ảnh Tiểu Bất trong mắt cô nhòe đi và không biết từ lúc nào những dòng nước mắt nóng hổi mặn chát chảy dài.
- Lưu Ly…? -Tiểu Bất gọi.
- Tiểu Bất… -Lưu Ly bật khóc- Đứa bé… chết.. chết rồi…
Lưu Ly bật khóc nức nở. Đứa bé trên tay cô hình như đang mỉm cười.

Trên khu đồi nhỏ, Lưu Ly đang đào đất, cô muốn tự tay mình chôn cất đứa bé. Gió nổi lên thổi tung những cánh hoa bay khắp khu đồi. Lưu Ly nhẹ nhàng bế đứa bé lên tay. Nó thật sự đã chết, chết ngay trên tay cô… Lưu Ly từ từ đặt đứa bé xuống hố đất, đôi tay cô run run rải từng nắm đất lên thân thể đứa bé. Cô nhìn nó lần cuối, vừa mới đây thôi, đứa bé còn mỉm cười khi Lưu Ly nắm tay nó.Vậy mà… lòng ngực cô muốn vỡ tung, không sao ngăn được những dòng nước mắt chua chát trực trào. Tuy rất ngắn ngủi như trong khoảnh khắc kỳ diệu đó, Lưu Ly đã rất hạnh phúc khi được làm mẹ. Cô chưa bao giờ có cảm giác đó, chưa bao giờ…
Tiểu Bất và bà cụ Hường đứng lặng người…
Gió vẫn cứ thổi, lạnh buốt cả người…
Tiểu Bất đến bên Lưu Ly, anh khoác áo và nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Lưu Ly xoay qua dựa vào vai Tiểu Bất khóc nức nở. Tiểu Bất vuốt nhẹ mái đầu cô gái:
- Đừng khóc… -rồi anh buột miệng nói thật khẽ- Đừng khóc, em đừng khóc nữa!
Chợt một cơn gió mạnh thổi qua, bạt ngàn cánh hoa rơi xuống những ngôi mộ nhỏ không tên. Các ngôi mộ ngập tràn hoa. Bà cụ Hường lên tiếng:
- Những cánh hoa tang…
Những đứa trẻ này không được bố mẹ khóc thương nhưng ở đây lại có những người xa lạ không chung dòng máu đang rơi lệ cho chúng. Cả thiên nhiên cũng khóc trên những ngôi mộ không tên.

Hôm sau, chẳng hiểu lý do gì mà mưa lớn như trút nước, cơn mưa tầm tã kéo dài cả buổi sáng. Vậy mà Tiểu Bất và bà cụ Hường lại đang đi tìm Lưu Ly trong làn mưa ướt át. Bỗng nhiên, bóng dáng Lưu Ly xuất hiện ngay lối dẫn lên khu đồi nhỏ, cô đang ôm vật gì đứng run run trong làn mưa buốt giá.
Ngay lập tức, Tiểu Bất chạy lại. Lưu Ly cũng từ từ bước đi, đột nhiên chân bị trượt do đường quá trơn thế là cô gái ngã nhào lăn dài từ trên đường dốc xuống.
Tiểu Bất hối hả đến chỗ Lưu Ly đang nằm, trên tay cô đang ôm một đứa bé. Vừa lúc đó, Lưu Ly gượng người dậy, giọng yếu ớt:
- Cứu… cứu đứa bé…
Chợt Lưu Ly khự lại vì bụng đau nhói.
- Cô đau sao? -bà cụ Hường hỏi
- Không… cháu không sao…
Tại nhà, Tiểu Bất đang cứu đứa bé. Hơi thở yếu, toàn thân trắng bệch có chút tím tái, vài vết xước rớm máu. Lưu Ly ngồi bên cạnh lo lắng:
- Nó sẽ không chết chứ?
- Tôi sẽ cố gắng… Tiểu Bất vừa đáp vừa gạt mồ hôi trên trán.
Lưu Ly nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ đang thoi thóp, cô nhìn nó, miệng không ngừng nói:
- Cố gắng lên, bé con!
Cuối cùng, đứa bé cũng đã chiến thắng. Lưu Ly mỉm cười nhìn nó, lắng nghe hơi thở đều đều. Cô sung sướng khi cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia đang ấm dần, ấm dần… cô thấy thật hạnh phúc!
Đột nhiên, Lưu Ly nhăn mặt, tay ôm bụng. Bụng cô đau dữ dội, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, mặt cô tái xanh:
- Bụng… bụng tôi đau quá…
Tiểu Bất nhìn xuống chân cô gái, máu chảy ra từng dòng, mỗi lúc một nhiều hơn….

Lưu Ly nằm trên giường bệnh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô nhìn xuống bụng mình rồi bật khóc nức nở:
- Mẹ xin lỗi… xin lỗi con…
Chỉ mấy ngày trước, cô đã nhất quyết bỏ cái thai này. Không một chút cắn rứt, hối hận… Vậy mà giờ đây lại đau đớn thế này!
Đứng bên ngoài, Tiểu Bất buồn bã:
- Anh… xin lỗi em, anh đã không bảo vệ được em…
Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngớt.

Sáng hôm sau, Lưu Ly đứng lặng trên ngọn đồi nhỏ. Mái tóc dài bay ngược ra sau, nỗi đau cũng theo gió trải dài vô tận… Lưu Ly ngước mặt lên nhìn bầu trời trong veo, đôi mắt ngấn nước phản chiếu những đám mây trắng bồng bềnh. Một nỗi buồn man mác… Bỗng có tiếng khóc trẻ con vang lên ở phía sau lưng, Lưu Ly quay lại thấy bà cụ Hường bồng đứa bé hôm trước. Bà cụ đến bên cô gái, bảo:
- Nó cứ khóc mãi, cháu dỗ giúp ta.
Lưu Ly lúng túng đón lấy đứa bé, vỗ về:
- Ngoan, đừng khóc… Đừng khóc nữa bé yêu!
Tiếng khóc thưa dần, thật bất ngờ nó ngưng khóc, không những thế nó còn mỉm cười nữa. Lòng Lưu Ly dịu lại, cô cũng cười theo… Bà cụ Hường nắm tay Lưu Ly, bảo:
- Chúa đã lấy đi của cháu một đứa con và giờ đây Chúa lại ban cho cháu một đứa khác. Tuy không sinh nó ra nhưng ta tin rằng cháu sẽ thực sự yêu thương đứa con này.
Mắt Lưu Ly mở to, dòng nước mắt chợt trào ra. Buổi sáng ấy, Lưu Ly đã ôm đứa bé khóc thật nhiều. Cô nhận ra rằng Chúa đã ban cho mình một món quà vô giá.

Mấy ngày sau, người cậu của Lưu Ly đến đón cô và đứa bé về nhà. Lưu Ly quay qua nhìn Tiểu Bất :
- Tôi không biết phải nói gì nhưng…
Bất ngờ Lưu Ly ôm lấy anh. Tiểu Bất bất động, toàn thân anh đứng yên. Lưu Ly mỉm cười: “Cám ơn anh, Tiểu Bất”. Tiểu Bất cũng nở nụ cười, anh vòng tay ôm Lưu Ly thật chặt. Trong vài giây ngắn ngủi đó, cô thấy một cảm giác ấm áp, vô cùng ấm áp.
- Nhất định tôi sẽ quay lại đây!- Lưu Ly mỉm cười nói.
Người cậu đứng lặng im nhìn hai đứa trẻ, điều gì giấu kín trong đôi mắt của ông… Chiếc xe hơi màu đen chạy đi, Tiểu Bất dõi mắt nhìn theo, cái nhìn thật buồn.

Dọc con đường dẫn lên ngọn đồi nhỏ, Lưu Ly đang chạy gấp gáp. Cô muốn quay lại tìm Tiểu Bất vì cậu cô đã tiết lộ một sự thật…… Trước đây, mẹ cháu cũng đã từng lên ngọn đồi này. Mẹ cháu… muốn vứt bỏ đứa con trai mà bà đã lỡ mang thai trong một phút nông nỗi. Đứa trẻ đó chính là Tiểu Bất –người anh cùng mẹ khác cha của cháu. Nó bị vứt bỏ cả đêm dưới thời tiết giá lạnh vậy mà nó vẫn sống. Sức sống của đứa trẻ thật mãnh liệt. Sau này sẽ không có gì mà nó không vượt qua thậm chí là cái chết. Khi biết mình có em gái, Tiểu Bất đã bật khóc trong hạnh phúc. Lúc cậu cho xem hình của cháu, nó đã nói trong nước mắt: “Em gái cháu dễ thương quá! May mắn là em không bị vứt bỏ như con.”…….
- Hãy chờ em… anh trai!- Lưu Ly vừa chạy vừa khóc.
Khi đó trên ngọn đồi nhỏ, Tiểu Bất đứng ngắm nhìn những ngôi mộ nhỏ nằm bình yên. Anh lấy trong túi áo ra một tấm hình của Lưu Ly lúc sinh nhật thứ mười, con bé cười rất tươi.

“Không phải đứa trẻ nào bị vứt bỏ cũng đều chết. Nếu đứa trẻ đó sống thì nhất định nó sẽ sống rất kiên cường.”
Gió lại thổi, cả một vùng trời đầy cánh hoa. Gió thổi tung chúng về cuối chân trời, bình yên mãi mãi… Rồi giờ đây, đến mùa gió lớn tràn về, khi cơn gió lay động những cành hoa thì lúc đó trên những ngôi mộ không tên lại có hàng ngàn cánh h
oa tang…
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 222
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : cÁnH đỒg hOaG vU ^^!

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by tiff_kut3_baby_96 Wed Jun 08, 2011 8:06 pm

tku0g tkjt d0a.tạ s laj c0a ng d0^c ac'' zay? Rolling Eyes
tiff_kut3_baby_96
tiff_kut3_baby_96
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 262
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : gIa dInk cassiOpia

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa Wed Jun 08, 2011 8:36 pm

tiff_kut3_baby_96 đã viết:tku0g tkjt d0a.tạ s laj c0a ng d0^c ac'' zay? Rolling Eyes
từ h hEnd sẽ p0st cả tr t/c teen lẫn tr mag ý nghĩa sâu sắc như tr nè...mOg cả nhà ug? hộ cho hEnd đừg chê hEnd là dc Embarassed
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 222
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : cÁnH đỒg hOaG vU ^^!

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by tiff_kut3_baby_96 Wed Jun 08, 2011 9:03 pm

0K cheers
tiff_kut3_baby_96
tiff_kut3_baby_96
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 262
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : gIa dInk cassiOpia

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by Khách vi Fri Jun 10, 2011 10:16 pm

hay w`'
tui doc ma` gan` khoc ne` thuong wa'
truyen co' that ko?

Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by truong_hanhyunra Tue Jun 14, 2011 11:32 pm

khach vi la dua nao vay may lay truyen day o dau day
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa Wed Jun 15, 2011 6:15 pm

truong_hanhyunra đã viết:khach vi la dua nao vay may lay truyen day o dau day
khách vi là con Dung.............bí mật mà dù nói mày cug chả bjk thì nói làm j cho mệt =)) Laughing Laughing
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 222
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : cÁnH đỒg hOaG vU ^^!

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by tiff_kut3_baby_96 Thu Jun 16, 2011 3:15 pm

t?g dax la khanh bjnk cku*''
Very Happy
tiff_kut3_baby_96
tiff_kut3_baby_96
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 262
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : gIa dInk cassiOpia

Về Đầu Trang Go down

Những ngÔi mỘ khÔng tÊn  Empty Re: Những ngÔi mỘ khÔng tÊn

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết