Ever lasting friends
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Truyện tình củm đây

3 posters

Go down

Truyện tình củm đây Empty Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 5:18 pm

Cây, Lá và Gió

Nếu bạn muốn có t́nh yêu của ai đó… đầu tiên hăy yêu người đó trước đă...


Cây


Lý do tôi được gọi là cây là vì́ tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đă từng hẹn ḥò với 5 cô gái khi tôi c̣òn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai h́ình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức b́ình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là v́ì tôi nghĩ người quá b́ình thường như cô ấy thì́ không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì́ những tì́nh cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì́ cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc ǵì phải từ bỏ mọi thứ v́ì cô ấy. Lý do cuối cùng đă khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nh́ìn tôi theo đuổi những cô gái khác và ... tôi đă làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó ...

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì́ cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tì́nh không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một ḿình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đă ngồi nhì́n cô ấy khóc hơn 1 tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đă căi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái ḿnh. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đă nh́ìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đă không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của ḿình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện ǵì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đă hẹn ḥò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nh́ìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đă theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đă được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngă và khóc.Đă bao nhiêu lần tôi nh́ìn thấy cô ấy khóc vì́ một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc măi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói
“Lá rời cây là v́ì gió cuốn đi hay là vì́ cây không giữ lá lại...”





Suốt thời cọ̀n học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá. Tại sao ư? Tại v́ì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đă dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu ... chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mì́nh ko thể có – Sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó 2 tháng th́ì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng th́ì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác...

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đă v́ì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là t́ình cảm đơn phương của mì́nh tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi th́ì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì́ tì́nh bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích ǵì, biết sở thích của anh ấy, nhưng t́ình cảm anh ấy dành cho tôi thì́ tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho ḿình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi v́ì như vậy nên tôi đă chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đă theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đă công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện t́nh cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đă dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mì́nh. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đă rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá ĺìa cành là vì́ gió thổi hay v́ì cây không giữ lá ở lại??


Gió



Bởi vì́ tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi v́ì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nh́n thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nh́ìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mì́nh hoặc với những người bạn chỉ để nh́ìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nh́n cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nh́ìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhì́n anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có ǵì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mì́nh lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ng̣oài và nhì́n thấy anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bì́nh thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhì́n tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi ...

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại v́ì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi v́ì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đă chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong ṿòng 4 tháng , tôi công khai t́ình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đă quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đă tỏ t́ình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong ḷòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì́ cả. tôi hỏi cô ấy "Em đang làm ǵì vậy, sao em ko nói gì́ hết vậy?”, cô ấy nói "Đầu của em đau lắm!” “Hả?” "Đầu em đau lắm!”, cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì́ cô ấy vào ḷòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp .

Vậy lá rời cây là v́ì gió thổi đi hay v́ì cây đă không giữ lá lại?...
__________________
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 5:21 pm

tiếp nez
Tôi lại mất em rồi

“Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại....... từ muôn năm rồi”

_Tắt thuốc đi em!

_Tại sao?

_Không tại sao cả.Không thích thôi

_....

Tôi thấy Em ngồi đây đã hàng giờ rồi, tôi biết vì mưa và vì em thì luôn thích kéo những hơi thuốc dài trong lúc như thế này. giọng em nhỏ nhẹ ngân nga mãi lời hát :"Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa. Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi" và đôi khi tôi tự hỏi em có thấy mình có lỗi vì luôn mang khuôn mặt u buồn khi ở bên tôi không? Những khi ở bên em tôi luôn trách móc vì em đã dành hết tình yêu của mình cho mối tình đầu còn tôi thì chỉ nhận được những gì còn sót lại cùng với những nỗi buồn của em mà thôi . Thế nhưng Tôi vẫn yêu em.

* * * * * *

Tôi gặp em lần đầu khi cả 2 đang đứng phạt ở sân trường, lúc đó em 17, trông ngố nhưng nét mặt dễ thương và luôn mang ánh mắt buồn bã khi nhìn tôi. Từ đó tôi để ý em. Thế nhưng suốt những năm trung học chúng tôi luôn gặp nhau ở phòng giám thị và vì thế cơ hội được gần em không nhiều. Cái vẻ lạnh lùng khó gần và đôi mắt u buồn đó khiến cho tôi rụt rè khi muốn gợi chuyện với em, nhưng một lần em đã bắt chuyện và hỏi tôi:

_này anh, anh hay nhìn lén em ? Why?

_Không, anh không có. Ahm, mà có, vì …

_Vì em hay buồn phải không? Ai cũng nói vậy….

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, em thông minh, luôn thu hút tôi và khiến tôi nghĩ về em nhiều hơn, nhưng lúc nào em cũng mang ánh mắt buồn. Và rồi tôi yêu em.

Lại là một buổi chiều bị phạt dưới cột cờ, em đã lấy ra 1 đồng xu và hỏi tôi cùng chơi 1 trò:

_Bây giờ e tung đồng xu lên trời , nếu là mặt ngửa em sẽ là bạn gái anh, nếu là mặt xấp anh sẽ là bạn trai của em.

Từ đó,chúng tôi là một cặp. Thế nhưng Tôi luôn hỏi về ex của em mà em chẳng bao giờ chịu nói, và tôi nghĩ em đang lừa dối tôi,chúng tôi cãi nhau nhiều về chuyện ấy. Đến 1 buổi chiều , tôi cố tình dõi theo em và vô tình nhìn thấy em bước đến một ngôi mộ nhỏ trong nghĩa trang vắng vẻ, khi đó em đã ngồi khóc, khóc thật nhiều.Tôi lặng lẽ ra về, hôm sau tôi đến để tim hiểu xem đó là mộ của ai. Bất ngờ vì di ảnh là 1 person trạc tuổi tôi.

Thằng con trai như tôi thấy tự ái nên từ đó tôi không gặp lại em và cũng chẳng nói với em câu chia tay nào dù rằng rất nhớ em. 3 Năm sau đó , em 20, chúng tôi vô tình gặp em trong 1 club du học sinh và rồi chúng tôi lại yêu nhau. Em vẫn không thay đổi gì, vẫn là ánh mắt buồn, là vẽ lạnh lùng đôi khi khiến tôi khó chịu. Thế nhưng tôi biết mình vẫn yêu em. Lúc này em thân với điếu thuốc hơn mọi , em hút nhiều và muốn tôi phải chấp nhận điều đó khi ở bên nhau. Vì tôi yêu em nên chấp thuận. Tôi sợ phải mất em như 3 năm trước nên đã làm ngơ để mọi việc theo ý em.

* * * * * *

Thế nhưng hôm nay! Càng nhìn thấy em buồn bã và kéo những hơi thuốc dài tôi đã không chịu được nữa vì đó là biểu hiện của nổi nhớ ex kia, là kí ức mà em luôn mang theo, là hình bóng của 1 ai khác chen vào chúng tôi. Tôi khó chịu, và tôi ghét em vì em đã khiến tôi phải yêu em,tôi ghét bản thân mình vì tôi nghĩ mình là 1 thằng đàn ông ích kỷ đã ghen với quá khứ,mà ai lại ghen với quá khứ bao giờ ??? Tôi đã từng cố nghĩ mình sẽ là Gío,còn em là Lá, và tôi, cơn Gío ích kỷ luôn muốn kéo Lá về bên mình mãi mãi và bỏ lại kí ức kia nhưng tôi đã không thể.

Đợi em kéo hết những hơi thuốc dài, chúng tôi ra về. Em ngồi sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, đây là một điều lạ vì em chẳng bao giờ thể hiện tình cảm theo cách như vậy cả.Tôi cảm giác có gì đó không bình yên nhưng như thế này là qúa hạnh phúc đối với tôi rồi. Em xuống trước cửa nhà, đưa tôi một mảnh giấy, hôn nhẹ vào má tôi,mùi thuốc lá vẫn còn ở đây rồi em vào nhà. Tôi phóng xe thật nhanh để biết em nhắn gì cho tôi, em đã thật hiểu tôi nghĩ gì nên mới viết ra những điều này thế nhưng đó là những điều tôi không bao giờ muốn đọc:

“Này anh, Nếu anh nói mình là Gío trong chuyện " Cây, Lá, Gío " thì em sẽ không bao giờ là Lá đâu. Bởi vì em biết dù Gío có cuốn Lá đi về đâu thì Lá vẫn luôn mang theo nỗi buồn. Một ngày mưa như hôm nay Lá cũng sẽ tự tìm về bên Cây, đơn giản là vì Lá yêu Cây.Như trong chuyện có nói Tình yêu của Gío dù có lớn nhưng vẫn không đủ sức để níu Lá ở lại mãi. Người ta (hay chính là em) sẽ không thể xóa sạch điều gì đó trong kí ức, nếu nói quên thì đó chỉ là một sự chấp nhận tạm thời mà thôi,còn em em thậm chí không thể quên được điều gì cả.Em xin lỗi,ta sẽ không gặp lại nhau nữa nhé anh. Bye”

Uh, thì Bye, Tôi lại không giữ được em rồi nên tôi đành mất em!!!
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 5:22 pm

tiếp tục
Xuất phát lần thứ hai


LAM ANH

Tôi và Hưng không có lời chia tay. Bởi khi gặp nhau, rồi sau đó không lâu trở thành hai kẻ sóng đôi trên một con đường thì giữa chúng tôi không có một lời yêu thương nào. Tất cả đi vào qũy đạo khi một đêm mưa lất phất, sau những ngày nắng chói chang , Hưng nhắn tin bảo muốn chở tôi đi loanh quanh . Tôi xuống nhà thì thấy Hưng đứng chờ sẵn , người nóng ran vì cơn sốt mà sau này Hưng giải thích với tôi là “Lúc từ nhà đi thì trời đang mưa to lắm, không mặc áo mưa , chỉ muốn lao thật nhanh đến gặp em”. Tôi ngồi lên xe Hưng , anh vòng tay ra phía sau kéo tôi sát vào người anh, khẽ khàng tôi đặt cằm mình lên vai Hưng, nắm thật chặt tay anh. Chúng tôi thả mình trôi theo cám xúc thật của mình, không đắn đo và dè chừng.

Sau đêm ấy Hưng nhắn cho tôi một tin mà đến bây giờ vẫn còn trong inbox của tôi:”Mưa .Lạnh. Bên em. Ấm áp!”. Với tôi , hai chữ ấm áp khi ở bên cạnh nhau là quá đủ. Và từ đó , trong phonebook của tôi, số di động của Hưng được đổi thành một chữ duy nhất “Anh”.

Cách đây hơn hai tháng , Hưng ít đến tìm tôi hơn, cũng không có những tin nhắn bất chợt khi tôi đang lịm dần với đống công việc và bài tập ngất ngưỡng như trước đây. Đại loại như “ Tỉnh lại rồi bước ra cửa đi em, một phần KFC đang chờ em cùng với Mr Rite của em” hay” Em xinh ,Anh cướp em ra khỏi mớ hổn độn làm em nhức đầu đây!” và liền sau tin nhắn ấy là Hưng bước vào, cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn dài rồi lôi tôi ra khỏi nhà. Đó là những ngày bình yên và ấm áp trong tôi! Hưng có những biểu hiện không rõ ràng. Nhưng tôi không phải là đứa con gái nghĩ nhiều về những điều mơ hồ cảm nhận. Tôi cần câu trả lời do chính tôi tìm ra.

Tôi đến tìm Hưng ở trường. Nhóm của Hưng đang thuyết trình đề tài môn Kinh tế lượng .Tôi ngồi đợi một lúc thì Hưng ra . Hưng tránh ánh nhìn của tôi. Có lẽ hơn ai hết Hưng biết rằng đôi mắt sâu thẳm ấy không hề biết nói dối. Chúng tôi lặng lẽ bên nhau. Tôi không nói được lời nào với anh. Tôi gởi cho anh một tin nhắn khi hai đứa ngồi đối diện nhau trong quán café. Anh đang di di mũi dày trên sàn ,mắt nhìn đăm đăm vào ly đá tráng miệng. “Anh không có gì để nói . Em cũng thế. Tại sao?” Hưng hơi bất ngờ khi nhận tin . Anh reply rất nhanh “ Mong một ngày sự ấm áp sẽ trở về”. Sẽ trở về? Nghĩa là hiện tại nó đã rời anh? Nghĩa là ngay lúc này đây, bên tôi,anh không còn cảm thấy cải cảm giác thường trực mà tôi mang đến ?Tại anh? Tại tôi ?Hay là tại cả 2 đã không chăm thêm lửa cho tình yêu của mình ? Hằng trăm câu hỏi vẩn vơ trong tôi. Nhưng tôi không để chúng hành hạ Hưng và dằn vặt chính mình . Tôi cuời khẽ , nhưng rất thật ,rất tươi. “Em về!”. Khi đi ngang qua Hưng, tôi để tay mình khẽ chạm vai anh như một lời an ủi.

Tôi về nhà trong tâm trạng không mấy ổn thoả? Chới với, hụt chân và ngỡ ngàng. Dù khi đến tìm Hưng, tôi đã biết trước là sẽ như thế. Nhưng biết trước không có nghĩa là không đau, biết trước không có nghĩa là không nuối tiếc. Nhưng nuối tiếc không có nghĩa là níu kéo. Tôi không còn là tôi của những ngày tháng cũ bên EX_ Quân Anh_cố chấp và dằn vặt. Cho đến khi Hưng đến, thổi vào cuộc sống ngột ngạt của tôi một cơn gió mát lành thì Quân Anh mới thật sự thôi ám ảnh tôi. Vì thế, khi Hưng dừng lại một trạm trên con đường tình yêu của chúng tôi, tôi không cho phép mình cái quyền làm Hưng đau thêm một chút nào nữa. Tôi muốn anh thanh thản và nhẹ nhàng ra đi. Tôi cũng sẽ dừng lại! Dù thật tâm tôi muốn bước tiếp, nhưng không thể bước một mình như thế này, đúng không?

Tôi xem việc cả tôi và Hưng không ai nói lời kết thúc là điều dễ hiểu . Có ai lại kết thúc một mối quan hệ khi thật sự nó không có mở đầu.

QUỐC HƯNG

Tôi đang điên đầu cùng hàng tá công việc lằng nhằng có tên lần không tên của những ngày cuối năm. Công việc bận rộn làm tôi mệt mỏi. Nhưng tôi cần sự mệt mỏi này để đè nén những suy nghĩ của mình . Tôi sợ khi phải đối diện với chính mình khi chưa thông suốt và chưa tự tha thứ cho mình. Hay nói chính ra là tôi bị cảm giác tội lỗi bao trùm. Không ai hiểu điều này. Vì ai không biết sự chuyện gì đang xảy ra với tôi. Có chăng chỉ là đám bạn than thảng hoặc ném vào tôi một câu hỏi lạnh buốt: “Mày buông Lam Anh rồi à?””Buông?” Nghĩa là thế nào? Cho đến tận giây phút này tôi vẫn không hiểu mình đang trôi đi trong một mối quan hệ như thế nào.

Chúng tôi không liên lạc với nhau từ cái hôm Lam Anh đến tìm tôi ở trường. Đôi mắt của em cho tôi biết, em chưa hề biết chuyện gì cả của tôi. Em chỉ thấy cần tìm tôi để mọi chuyện rõ ràng khi tôi lơ là em trong hai tháng qua. Chính vì em không biết, không tra hỏi, không trách cứ, không than phiền gì tôi nên tôi không thể cất lên một lời nào cho phải phép với em. Mọi sự giả thích của tôi sẽ làm em đau. Chắc chắn thế . Chẳng lẽ tôi phải nói với em rằng tôi có một cơn say nắng . Và khi tôi lẫn trốn ánh mắt của em là khi “tác giả” của cơn say nắng mà tôi đang rơi vào vừa đi thoáng qua? Em cố giấu sự mất thăng bằng của mình bằng nụ cười khẽ khi nhận được tin nhắn của tôi. Có lẽ nên là thế. Khi tôi chưa rõ ràng thì nên khoanh vùng lý do chúng tôi xa nhau về một góc là từ phía tôi. Mà thật ra là từ phía tôi cơ mà. Mà lý do tôi đặt vào em không hoàn toàn đúng. Tôi vẫn ấm áp bên em vẫn muốn ôm em vào lòng vỗ về cơn đau của em. Nhưng tôi không thể. Không nên gieo rắc quá nhiều hành động không_dành_cho_những_người_không_yêu_nhau với em khi mà bên một người con gái khác tôi cũng có những ý muốn tương tự.

Tôi không vội vàng tìm câu trả lời cho mình. Vì ngay lúc này trung khu tình cảm của tôi khá rối ren khônglen lỏi cho tôi một suy nghĩ chính xác nào. Và tôi chọn cách im lặng. Im lặng với Lam Anh bằng tin nhắn sau buổi càphê cuối cùng” Hứa với anh là em sẽ ổn được không?”. Lam Anh reply:”Em ổn ngay lúc này!”. Im lặng với Nhi cũng bằng một tin nhắn: “Anh xin lỗi , anh nghĩ anh vẫn đang say nắng. Nhưng con say nắng này có nên kéo dài không thì anh không trả lời em được” Nhi trả lời: Bình thản “Em biết tự cân bằng và trở về mặt đất sau bồng bềnh” Tôi biết cả hai đều đau. À không cả ba. Nhưng không ai nói một lời. Cả hai người ấy đều muốn tôi bình yên. Tôi cũng muốn cả hai người ấy bình yên. Nhưng bình yên là thế nào? Là chôn vùi mình vào đống công việc ưh? Hay là cố gạt nỗi nhớ của mình, ném phắt qua một bên?

NHI

Nếu bạn là chủ nhân cơn say nắng của một ai đó thì sao nhỉ? Hạnh phúc ư? Đúng thật là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc luôn luôn đi kèm với sự lo lắng rằng một ngày không xa người ấy của bạn tỉnh lại và bạn trở về nguyên vị trí của mình thì có thật là hạnh phúc không? Tôi mơ hồ nhận ra mình lọt thỏm vào tình cảnh ấy hai tháng trước đây. Không dễ dàng rút chân ra vì tôi yêu Hưng rất nhiều. yêu từ ngày Hưng mới bước chân vào trường, là một sinh viên năm nhất năng nổ và nhiệt tình. Chúng tôi chạm mặt nhau thường xuyên nhờ những hoạt động Đoàn, những buổi đi tình nguyện công tác xã hội. tôi hướng tình cảm của mình về phía Hưng âm thầm và không chờ đợi. Hưng biết. Vì anh là một chàng trai cực kì nhạy cảm. Không biết bao nhiêu lần, Hưng tóm được ánh mắt buồn bã của tôi khi chúng tôi cùng đi chơi chung nhóm với nhau và Hưng đang quấn quít vơi cô bạn gái Lam Anh của mình. Lam Anh đáng yêu và sống rất thật. Cô không biết làm đau người khác. Và tôi cũng không thể làm đau cô. Nhưng có lẽ cuộc sống có những mưu toan mà chúng ta _những kẻ chủ mưu_ một cách vô tình hay cố ý_ không biết đến.

Một buổi đêm Hưng đưa tôi về nhà sau một ngày mệt nhoài cùng họat động ngoại khoá của khoa tôi. Trời se lạnh. Và một cách tự nhiên, tôi nép sát vào Hưng, vòng tay ôm anh thật chặt. Hưng thoáng rùng mình nhưng cũng để yên cho cảm xúc của tôi lan toả vào anh. Một lúc lâu, Hưng khẽ khàng hỏi tôi: “Nhi yêu anh, đúng không?”. Tôi gật đầu xác nhận. ?”Từ rất lâu rồi đúng không?”. “Tại sao Nhi không nói?”.” Vì anh là bạn trai Lam Anh đúng không”.””_Hưng hỏi tôi khá nhiều nhưng anh chỉ nhận được từ tôi một câu trả lời ”Em yêu anh. Nhưng có lẽ anh không giành cho em” Nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Chúng tôi rơi vào khoảng không yên lặng. Chúng tôi đến trước cửa nhà tôi, Hưng xuống xe kéo tôi vào lòng anh.”Em khờ quá Nhi à”.

Hưng dành cho tôi trọn vẹn khoảng thời gian rảnh rỗi anh có sau đêm hôm đó. Đó là những ngày hạnh phúc không thể nào đong đếm hết được của tôi. Anh đưa tôi đến trường ăn trưa cùng nhau, tối tối lại đi loanh quanh dưới cái lạnh của mấy tháng cuối năm, trước khi chia tay bao giờ thủ tục cũng là một nụ hôn lên má tôi và lời thì thầm” Ngủ ngoan bé con!”. Chúng tôi, hay ít ra là tôi, quên mất sự tồn tại của Lam Anh . Một chút ích kỷ của con gái không cho tôi nhớ đến cô. Nhưng Hưng thì không. Sau khoảng thời gian đầu ngập chìm trong cơn say nắng bên một tôi đáng yêu và dịu dàng xinh xắn, anh choàng tỉnh. Nhưng anh không nỡ làm đau tôi. Anh lặng lẽ rời cả tôi và Lam Anh. Một sự ẩn mình khôn ngoan trong lúc này.

Tôi đau hơn Hưng tưởng. Cảm giác bồng bềnh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nuối tiếc, Vì sao ư? Vì tôi đã quá vội vàng, đã cố tình làm Hưng lung lay. Mọi nỗi đau thời gian có thể chữa lành nhưng vết thương mà bạn tự cứa mình thì liệu thời gian có là phương thuốc thần kì? Tôi hoảng sợ chính mình. Và không cần Hưng trả tôi về ngày hôm của tôi, tôi tự bước từng bước nặng nề về chổ thật sự dành cho mình, ngắm mình và yêu thương Hưng từ tầm nhìn mà tôi an toàn và còn có thể.

Bạn chờ đợi một kết thúc như thế nào trong câu chuyện này? Hưng sẽ quay về bên Lam Anh hay tiếp tục biến cơn say nắng cùng Nhi trở thành một câu chuyện tình yêu thực sự? Tôi không dám nghĩ cho mình một cái kết nào là hợp lý vì tôi sợ sẽ làm đau chính mình., làm đau một ai đó. Trong câu chuyện này, không thể có hạnh phúc trọn vẹn cho ba người. Một là Lam Anh bị buộc phải dừng lại. hai là Nhi buộc phải tỉnh cơn mê và ba là quay trở về điểm xuất phát. Nhưng lần này không ai được phép xuất phát lần thứ hai.
__________________
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa Fri Jun 17, 2011 5:22 pm

*bóc tem*..........ms đo.c lướt wa mà nge có ve? hay đếy...........ca? nhà vào cm vs đo.c ug? hô. nào.......... Wink cứ tek fat" huy Razz
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 222
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : cÁnH đỒg hOaG vU ^^!

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 5:23 pm

một mẩu chuyện ngắn đây
Mảnh giấy Tình yêu
Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Có lúc vui, lúc buồn , lúc hoà hợp....lúc cãi vã. Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lâu. Không ai chịu ngưng và không ai chịu nghĩ là mình sai. Thậm chí tôi còn muốn nói chia tay cho xong chuyện.

Lúc đó anh bảo "bây giờ chúng ta sẽ cố gắng bình tĩnh . Anh và em mỗi người lấy ra một mảnh giấy nhỏ và hãy viết vào đó tất cả những gì khó chịu về nhau mà từ trước đến giờ không nói ra. Rồi chúng ta sẽ đổi cho nhau và xem sau đó chúng ta có thể tiếp tục được không.
Tôi đang rất tức giận nên tôi ngồi viết hết 15 phút . Tôi viết tất cả những gì đáng ghét nhất ở anh ta mà tôi nghĩ là tôi phải chịu đựng suốt thời gian qua. Anh cũng ngồi viết rất lâu. Sau đó chúng tôi đổi giấy cho nhau.

Chưa lúc nào tôi lại xấu hổ như việc mình làm lúc đó.Tôi chỉ muốn giật lại tờ giấy mà mình đã đưa cho anh ấy thôi. Nhưng tôi không thể làm thế được. Khi tôi đọc xong mảnh giấy mà anh đưa cho tôi , tôi đã khóc vì xúc động. Bởi vì trong tờ giấy của anh , anh cũng viết kính nhưng chỉ có duy nhất một câu " anh yêu em"..Và sau lần đó thì chúng tôi không còn giận nhau nữa.
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 5:27 pm

nữa nha
BÀN TAY ANH


Bàn tay anh ko đẹp, anh bảo thế. Em cũng ko biết thế nào là bàn tay đẹp đối với một người con trai xauho . Anh hay than về những đốt ngón tay lồi ra làm những ngón tay không khác gì thân cây tre?!


Anh đẹp trai ( mọi người bảo thế), cao lớn, ít nói, người ngoài ai cũng bảo hắn chắc mạnh mẽ lắm , chỉ có em là biết anh hay tự ti về bản thân mình như thế nào bimat

Em còn nhớ, đêm giáng sinh năm ngoái, hai đứa dắt tay nhau đi dưới những dây đèn lấp lánh giăng khít những con phố nhỏ , anh hay bị ra mồ hôi, nên quyết định ... bỏ tay em ra để ko làm ướt bàn tay em . Còn em thì đã kiên quyết nắm chặt lấy bàn tay anh ... dắt đi cho đến khi về tận nhà . Vì em ko muốn buông tay anh ra, không bao giờ đâu anh ạ


Cơn mưa tháng 12 năm ngoái, khi hai chúng ta vẫn chỉ là 2 kẻ xa lạ và trong lòng thì ... ghét nhau "ChocQue" , hai đứa đi chung dưới một cái ô do anh cầm suốt gần tiếng đồng hồ, chẳng biết anh có mỏi tay ko mà sau đó " trả thù " bằng cách ... yêu em! veoma

Anh có tài, em ghét mê tín nhưng bàn tay với những đường vân dài và rõ nét phần nào nói lên điều đó, nhưng anh lại ít khi tự tin . Những khi ấy, hai đứa lại nắm chặt bàn tay nhau, và tự hứa mình sẽ cố gắng hơn nữa


Dù bàn tay anh có ko đẹp, thì với em, nó mãi là bàn tay ấm áp và hiền dịu . Đôi cánh tay giang rộng ôm em vào lòng, bàn tay hay vỗ vỗ lưng em an ủi và động viên :" cố lên nào, cố lên nào " khi em mất niềm tin , siết chặt tay em sẻ chia niềm vui sướng khi có bài đăng báo , ko ngại cùng em rửa chén và nấu cho em ăn ... Em tin bàn tay ấy đủ rắn chắc để nắm lấy tay em, cùng em bước đi trên con đường dài phía trước, và sẽ ko buông tay ra thêm một lần nào nữa ...
Mỏi tay wa
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 5:29 pm

cÒn nhiỀu lẮm đỂ hôm nào post tiếp nha
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 8:56 pm

con nhieu truyen lam de hom nao dang tiep
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa Fri Jun 17, 2011 8:59 pm

ờk
bjk r...........mà hìh như pai` nè tao thấy r nhug k đo.c ta.i dài wa".......
Shocked
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 222
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : cÁnH đỒg hOaG vU ^^!

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Fri Jun 17, 2011 9:09 pm

sao it ban vao dok va cm vay
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa Fri Jun 17, 2011 9:12 pm

truong_hanhyunra đã viết:sao it ban vao dok va cm vay
axax........mày vừa ms p0st, mày p0st xog thì c.no" đi măm h đã có ma nào onl âu mà cm cho mày dc......ợk
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
ÌiÍ hEnDy ÌiÍ- Sún ĐôLa
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 222
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : cÁnH đỒg hOaG vU ^^!

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Sat Jun 18, 2011 10:05 am

Có một ngày...!

[For Tigger]

Ngừng tay trên trang nhật ký, Quân ngẩng đầu ngắm bầu trời qua ô cửa sổ cũ, lốm đốm vài mảnh sơn bong ra thỉnh thoảng lại rụng lả tả khi gió về. Khung cửa đã ố vàng, màu sơn đã bạc và những ngôi sao trên kia nằm gọn trong một mẩu vuông bé tẹo. Một thế giới của riêng Quân, trong một căn gác nhỏ đôi khi mất hút giữa lòng Paris tráng lệ… Quân yêu lắm cái nơi này. Những con phố nhỏ đá hộc ngoằn nghoèo, những bức tường rêu phong cổ kính, những cành dây leo mát dịu quấn lấy nhau… và xa xa, thấp thoáng đâu đây tiếng chuông nhà thờ kinh kong mỗi chiều… Thanh thản và bình yên!

Khẽ với tay đẩy tấm kính, gió mát ùa vào phòng len lỏi đến từng ngõ ngách đồ đạc mang theo cái se lạnh của tiết trời chớm thu. Quân nhắm mắt, mặc cho gió mơn man trên tóc hợp cùng bản "Luân khúc cung rê trưởng [d-.-b]" của Johann Pachelbel đang vang vọng từ chiếc cd cũ… cảm giác dễ chịu! Đêm nào cũng vậy… khi công việc bộn bề của một ngày tạm lắng xuống cũng là lúc Quân trở về với mình trên từng trang nhật ký. Cô viết, cứ viết mà không cần suy nghĩ… bởi đơn giản, cô chỉ muốn viết. Muốn giữ lại những cảm xúc, muốn nhìn lại mình từng ngày. Và để cảm nhận sự trưởng thành trong từng khoảnh khắc pause lại khi thời gian dần trôi. Nó như một tấm gương lớn, phản chiếu những hình ảnh khác nhau của cùng một con người trong từng thời điểm.

Hai năm đã qua? Cũng ngày này năm trước, cũng giây phút này, cũng bản nhạc này… Quân còn thẫn thờ với những ký ức... của một thời yêu nhau, trẻ thơ vụng dại. Có hạnh phúc ngập tràn, có đau khổ thất vọng… Rồi chia tay! Vì lý do gì chẳng rõ, mờ mờ ảo ảo chỉ là những câu thề thốt khi tình yêu tràn đầy. Còn khi nó ra đi, mọi thứ cũng khăn gói theo cùng, chỉ còn lại những vết sẹo đến khó mờ.

… Có tiếng xe dừng trước ngõ. Mà cái tiếng vespa đặc trưng ấy thì không thể lẫn vào đâu được. Nó thường xuyên và là lý do duy nhất phá tan cái tĩnh lặng nơi Quân ở và kéo cô về hiện tại. Rướn người qua khung cửa, trước mắt Quân vẫn là một hình ảnh quen thuộc. Khắc đứng đó, đầu không hề ngẩng lên với ngón tay trỏ hướng về phía cô ngoắc ngoắc. Nhưng Quân biết, đằng sau cái hành động kỳ quặc đáng ghét ấy của anh là một tình yêu chân thành và nụ cười ấm áp. Phải, nó ấm đến mức cô gần như ngây người khi anh bước vào thế giới của mình - một hiệu bánh nhỏ, nơi Quân làm thêm sau mỗi giờ lên lớp!

oOo

- Xin lỗi, làm ơn cho tôi hỏi ở đây có nhận thêm người không?

- Xin lỗi…

Phải đến lần thứ 2 anh hỏi, Quân mới giật mình

- Tôi không rõ, anh có thể hỏi chị quản lý ở kia, đằng sau quầy thu ngân ấy.

- Cảm ơn!

“Chúa ơi, mình có hoa mắt không? Là Kiên ư? Anh ấy giống Kiên quá”, Quân bật cười. Không, không đời nào là Kiên ở cái nơi xa tít tắp khỉ ho cò gáy này. Hay chí ít thì Kiên cũng đâu biết dùng hai từ “xin lỗi” và “cám ơn” đúng lúc, đúng chỗ như thế. Khẽ nhún vai, cô lại quay về với công việc của mình!

oOo

- Em muộn 15 phút 28 giây.

- Em xin lỗi, tại cái váy này này. Em đã không định mặc nó, nhưng phút cuối ngắm ngắm lại…

- Okie, lời xin lỗi được chấp nhận!

Lần nào cũng vậy, Khắc chẳng bao giờ giận dù Quân có làm gì đi nữa. Và trong khi cô còn mải ba hoa nghĩ ra muôn vàn lý do ngộ nghĩnh thì anh chỉ mỉm cười: “Lời xin lỗi được chấp nhận”. Nó như một câu "password" đặc biệt để hai người “log in” vào những giây phút vui vẻ bên nhau. Khắc vui khi ở bên Quân! Còn Quân, cô có vui khi ở bên anh? Có thực sự với anh? Chính cô nhiều khi cũng không thể hiểu. Người con trai đó là ai? Là Khắc hiện tại với sự dịu dàng lãng mạn bên trong cái gai góc, mạnh mẽ… hay là Kiên trẻ con và bồng bột của ngày xưa? Sao họ giống nhau đến vậy?

Đã hàng trăm lần cái suy nghĩ ấy luẩn quẩn trong đầu, và hàng trăm lần cô phải tự gạt đi. Khắc là Khắc còn Kiên là Kiên. Khắc của hiện tại, còn Kiên đã là quá khứ… Lý trí bảo vậy nhưng cảm nhận của trái tim lại khác. Nó nhận ra ở anh những điểm không thể nào có được ở một người con trai khác… từ giọng nói, tiếng cười, cách gãi đầu gãi tai khi bối rối hay thậm chí đến cả cái mùi quen thuộc… Ngay như lúc này đây, sau lưng anh… Quân chỉ muốn ôm anh chặt, thật chặt... gục đầu vào vai để cảm nhận nó rõ hơn.

- Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau? Ở hiệu bánh ấy?

- Em nhớ, có một đứa con trai ngổ ngáo mới chân ướt chân ráo sang Paris đã nằng nặc đòi đi làm thêm kiếm tiền.

- Oh, sao em biết?

- Anh trình bày thì, là, mà… với chị Louis thì bé lắm đấy. Nhưng phát âm tệ quá, đến giờ vẫn chẳng khá hơn!

- Láo toét - Khắc búng nhẹ vào cánh mũi đang phập phồng sắp chun lại của Quân!

oOo

“Thôi chết rồi, sao lại quên chìa khoá trong phòng cơ chứ. Thế có khốn nạn không!”. Sáng vội vội vàng vàng lao đến trường cho kịp giờ, Quân đã ngờ ngợ mình quên mất điều gì. “Giờ biết thì đã muộn. Chẳng nhẽ nửa đêm lại lò mò gõ cửa để ăn chửi…” – Quân ngao ngán thả mình xuống bệ cửa. Đêm Paris, tĩnh mịch và bình yên. Trùm thêm cái áo măng-tô lên người, Quân cuộn tròn như một con mèo nhỏ ngái ngủ bên hiên nhà. Cô muốn ngủ, muốn nhắm mắt cho qua thời gian… nhưng không tài nào ngủ được. Đầu óc cứ quay cuồng! Từ chuyện học hành, thi cử cho đến những điều vụn vặt của cuộc sống… và Khắc! Đã hơn 6 tháng làm cùng, nhưng cô vẫn chưa một lần tiếp xúc hay trò chuyện với anh. Cô tự ngăn mình bằng một bức tường vô hình để rồi luôn lảng tránh và xua đuổi mỗi khi anh đến gần, dù chỉ với tư cách bạn bè đồng nghiệp. Đến mức đôi khi trở thành thô lỗ và cộc cằn… Chỉ vì anh giống Kiên!

- Em làm sao thế? - Một bàn tay lắc nhẹ khiến Quân choàng tỉnh. Là Khắc!

- Tôi không sao?

- Thế em định nằm đây cả đêm à?

- Vậy anh bảo tôi phải làm gì khi quên chìa khóa trong phòng? Thuê nhà trọ hay đập cửa chủ nhà ầm ĩ lúc nửa đêm? – cô chợt nổi cáu.

- Hay là… em đến chỗ làm với anh? Dù sao ở đó vẫn ấm và tốt hơn thế này. Trời lạnh đấy, không khéo ốm mất!

Khắc vẫn kiên nhẫn dịu giọng như thể anh chưa hề trông thấy thái độ củ chuối của cô. Chính điều đó làm Quân phải suy nghĩ… và sau một thoáng, cô gật đầu! Suy cho cùng cũng đâu thể nằm vạ vật ngoài đường cả đêm thế này, và càng không thể đáp lại sự dịu dàng như vậy bằng một ánh mắt mang hình viên đạn được.

Nơi Khắc làm việc, một nhà kho lớn tập trung trái cây từ các nơi đưa về rồi phân phối đến các cửa hàng trong thành phố. Cuộn tròn trên đống carton làm hộp còn thừa như một cái ổ con ấm áp, Quân mông lung dõi mắt theo mọi người. 3h sáng, cái giờ mà hàng nghìn người đã say ngủ, thì hóa ra đâu đó quanh ta vẫn còn những người đang lao động. Từng chồng hộp cao ngất chuyển ra rồi lại đưa vào. Mùi táo, mùi lê, mùi dâu tây thơm quá… Xa xa Khắc vẫn làm việc. Mồ hôi chảy thành dòng, hăng say đến lạ! Quân đếm, nhưng rồi cô tài nào nhớ hết được có bao nhiêu chiếc hộp đã ở trên vai anh. “Anh không thể là Kiên! Nhất định không. Kiên có bao giờ biết đến lao động khi đã quen với cuộc sống sung sướng được lo lắng từ đầu đến chân. Ngay đến cả trách nhiệm với bản thân còn không có thì lao động, đối với Kiên chỉ là một thứ xa xỉ phẩm”.

Ngay giây phút này đây, Quân chợt nhận ra mình đã nhầm. Dù có những điểm trùng hợp, nhưng họ là hai con người khác nhau, hoàn toàn khác nhau!

oOo

- Nhanh thật, mới đó đã hơn 10 tháng. Sao thời gian đầu em ghét anh đến vậy?

Phải, một năm đã gần trôi qua với bao thay đổi. Nhìn lại mình một năm trước, thấy trẻ con và ngốc nghếch lạ. - Thế tại sao em ghét mà anh vẫn luôn quan tâm đến em?

- Trả lời đê, anh hỏi trước!

- … vì… anh giống người yêu cũ của em. Giống từ khuôn mặt, vóc người cho đến cả những điều nhỏ bé nhất. Đôi khi nhìn anh, em cứ ngỡ anh ấy. Những gì đã qua, em chỉ muốn quên nhưng anh cứ sờ sờ ra trước mắt khiến em nhiều lúc không thể…! Em ghét anh cũng chỉ vì thế. Anh càng quan tâm em càng ghét, em chỉ muốn được yên!...

Quân bất động… mạch cảm xúc trong cô như tuôn trào từ nơi nào xa lắm… miên man… lúc thật lúc ảo khiến cô không còn biết mình đang làm gì. Chỉ đến khi Khắc lên tiếng, cô mới chợt giật mình!

- Em còn yêu anh ấy?

“Mình là con ngốc! Bao lâu nay tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc và mình đã quên… nhưng thực sự đã quên?… còn Khắc?"

- Em… xin lỗi!

- Em đâu có lỗi gì! Thật tốt khi anh được biết điều đó…

Khắc vẫn dịu giọng mỉm cười và ôm cô chặt hơn. Nhưng nụ cười lần này của anh… chưa bao giờ Quân cảm thấy ấm và lạ lùng đến vậy!

oOo

… “Em đi. Mong anh mọi điều tốt lành”.. Em có nhớ? Đó là tin nhắn cuối cùng trước khi em off điện thoại lên máy bay. Để rồi anh chợt nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất! Gần hai năm qua, anh đã nỗ lực để có thể sống tốt hơn, như em đã từng lo lắng cho anh! Và cũng thật kỳ lạ khi con người chỉ nhận ra giá trị của những điều mình đã đánh mất. Trước đây, anh đã không thể thay đổi vì em… nhưng giờ đây… khi không có em, anh lại muốn thay đổi. Anh đã nỗ lực để đến được Paris… vì lý do gì chẳng rõ… Em chấp nhận hay không cũng không quan trọng… Anh chỉ muốn em biết rằng, anh đã thay đổi… vì em, và vì chính mình… Anh nhớ em…

Tờ giấy nhỏ rời khỏi tay Quân… Rốt cuộc cô đang tỉnh hay mơ. Đây là thực hay ảo? Là cái thế giới nào đây?… Dường như chính cô cũng không thể trả lời được. Tất cả như quay cuồng theo mảnh giấy Khắc dúi vào tay lúc tối. Nó như cuốn cô về nơi nào đó mông lung… Tất cả thay đổi nhanh đến chóng mặt, ngay cả trực giác như cũng đùa bỡn mình. Khi Quân lầm tưởng anh là Kiên, nó đã khẳng định với cô: KHÔNG. Nhưng giờ đây, khi cô dần nhận ra mình yêu anh, yêu Khắc của ngày hôm nay thì…

Tiếng vespa lại vang lên… Kiên hay Khắc, có lẽ điều đó không còn quan trọng. Cô chỉ biết rằng mình yêu con người ấy dù họ có là ai hay tên gì… Cô chỉ biết mình đang yêu người đàn ông của hiện tại và đã yêu thằng bé của ngày xưa. Bởi suy cho cùng, nếu không có thằng bé ngày hôm qua thì làm gì có được người đàn ông của ngày hôm nay. Tất cả dịu lại, cảm giác bình yên như chưa bao giờ bình yên… Quân nhoẻn miệng cười ngắm mình trong gương… “Sẽ mặc bộ váy nào đây? Nhanh nào, không anh lại phải đợi!”…

SG nắng... 04/2006
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Sat Jun 18, 2011 10:08 am

BƯớC CHÂN TớI THIÊN ĐƯờNG

Dựa trên một tình tiết có thật tại Minnesota

Dành lời cảm ơn tới Jenny Foxx

Tháng hai. Ngày thứ ba.

Tôi bị dị ứng, không phải tôm cua cá mực ngao sò ốc hến, mà là dị ứng đến trường. Tôi là một người ghét chủ nghĩa học hành. Bệnh này không phải là hiếm, vì thế người ta thường tạo ra nhiều thứ hứng thú ở trường để lôi cuốn học sinh đến hơn. Ví dụ như bóng rổ, ví dụ như các party đầu tuần, ví dụ như các cuộc thi “queen of school”…Nếu như phân tích một cách kỹ lưỡng thì các vấn đề khiến cho tôi (và một cơ số những người khác) không thích đến trường đó là giáo trình học tập thiếu đổi mới, sự giảng dạy kém sáng tạo, và cơ sở vật chất đuối kém. Thôi, tôi không nói nữa kẻo nó sa đà vào sự phê phán (mà thực ra nó đúng là như thế!), tôi sẽ chuyển sang nói về một người đã khiến cho tôi thích thú đến trường hơn. Đó là một chàng trai, tất nhiên là rất đẹp trai…

Tôi đùa đấy! Trường tôi chả có chàng nào đẹp trai, hoặc là đẹp trai một cách xinh gái, mà tôi chúa ghét dạng con trai như thế. (Nghe này các chàng trai, một trong những cách để làm mình đẹp trai đó là trước hết hãy chứng tỏ mình là con trai, điểm này càng ngày càng thiếu trầm trọng =.= ) Đó là một giáo viên, dễ hiểu đó là một giáo viên mới xuất hiện trong trường tôi.

Anh tên là Kim. Tôi, rất thích thú, chỉ có thể gọi là anh bởi Kim chỉ hơn chúng tôi năm tuổi. Cao hơn tôi một cái đầu. Lịch lãm. Cuốn hút. Anh vừa tốt nghiệp đại học… Thôi, tôi để anh tự giới thiệu thì khách quan hơn…

- Chào các em.

Anh đứng dựa vào bảng, dáng đứng hệt như một học sinh ngổ ngáo bị phạt đứng góc lớp. Anh mỉm cười:

- Ai là lớp trưởng nhỉ?

Hân đứng lên, nhất định nó không phải lớp trưởng, nhưng nhất định là tôi thấy nó đang đứng lên. Nó ngoác miệng:

- Dạ thưa thầy, đây là lớp trưởng ạ.

Rồi nó chỉ vào Ngọc. Cả lớp suýt cười bởi tính nặc nô ham hố của nó. Ngọc lúng túng đứng lên:

- À..dạ thưa thầy. Em ạ!

Anh xua tay:

- Không cần gọi là thầy, gọi là anh được rồi. Ờ, em tên gì?

- Dạ, Ngọc ạ!

- Tốt.

Anh xoa xoa cằm:

- Anh là Kim. Anh dạy thay cho thầy, à, thầy gì nhỉ? Đúng rồi! Thầy Dương! Dạy môn Giáo dục công dân, ừm, môn này khoai đây!

Cả lớp tôi phì cười, cái gì thế này, đây thực sự là giáo viên dạy thay sao. Trông anh có dáng vẻ của một business man hơn! Anh khoát tay:

- Các em cất hết sách vở đi, trong giờ của anh các em không cần bỏ sách vở ra bàn. Chỉ cần nói chuyện thôi, nhưng nếu ai muốn ghi lại điều gì thì cứ tự nhiên. Ai muốn ăn cứ ăn, ai muốn uống nước cứ uống, nếu ai muốn ngủ cũng cứ tự nhiên, anh chỉ cần hai quy tắc: một là không nói to, hai là không nhìn đồng hồ, anh rất sợ khi anh đang nói người khác nhìn đồng hồ! Tiện thể, nếu anh lên lớp muộn thì không cần chạy xuống báo ban giám hiệu!

Những tiếng ồ và vỗ tay lốp đốp vang lên trong lớp đầy thích thú. Anh suỵt một tiếng:

- À quên, không vỗ tay nữa! Cái này thì cho đỡ ồn!

Tôi nhớ rất rõ đó là ngày thứ ba của tháng hai. Nhân vật kỳ lạ đó xuất hiện dưới tư cách giáo viên giáo dục công dân. Kim rõ ràng gây một ấn tượng mạnh ngay từ những cử chỉ như của một chuyên gia tâm lý học. Nhưng đó mới chỉ là phần đầu.

Trò chơi học đường

Đó là những cảm giác của tôi trong hai tiết giáo dục công dân mỗi tuần, trùng cảm giác với phần còn lại của lớp. Bạn biết một giáo viên nào lên lớp với không một giáo án trong tay, không mang một thứ gì đó có liên quan đến giảng dạy. Kim đi vào lớp, thường là tay đút túi quần, quên không tả, anh mặc vest, luôn chỉ mặc vest đen, anh đứng sát bàn đầu tiên, ít khi quan tâm đến việc hôm nay phải dạy gì.

- Lòng yêu nước?

Anh nhìn lướt qua quyển sách của Ánh – nó ngồi ở bàn đầu - rồi ra hiệu cho Ánh cất sách vào túi.

- Ờ, đây là một chủ đề hay đấy! Em, em có yêu nước không? Anh luôn thích những câu trả lời thật nhé.

Anh chỉ vào Bảo. Thằng này nheo mắt:

- Theo một nghĩa nào đó thì là có ạ.

- Theo nghĩa nào đó là theo nghĩa nào?

- Em cũng không rõ lắm, nhưng đại khái thì là yêu ạ!

Cách trả lời nhảm nhí của thằng này khiến tôi phì cười.

- Em có yêu đội bóng nào không?

- Dạ có, Barca ạ.

- Dứt khoát nhỉ. Thế khi Barca bị loại ở cúp C1 năm nay em có buồn không?

- Có chứ ạ.

- Thế lúc nghe đến sản lượng khai thác hải sản của nước ta giảm 25% trong năm vừa rồi, em có buồn không?

- Dạ…không ạ.

- Đấy, thế thì cũng chưa yêu nước lắm!

Bảo lúng túng. Anh cười:

- Anh đùa đấy, anh cũng không buồn vì anh không ăn hải sản! Nhưng nếu là sản lượng cà phê giảm thì anh sẽ buồn lắm đấy!

Cười. Anh lại xoa xoa cằm, động tác quen thuộc:

- Có lẽ là ở mỗi một hoàn cảnh đều khác, không thể so sánh các em với các anh hùng đã xả thân cứu nước trong hai cuộc chiến tranh của chúng ta, vì các em sinh ra trong thời bình, điều ấy là không chính xác. Anh nghĩ, các em yêu nước theo cách của các em, yêu chỉ đơn giản vì đã được sinh ra ở nơi này. Anh nhớ, cách đây 5 năm, khi anh bắt đầu đi du học….

Và Kim kể về những ngày xa nhà của anh, những lúc đi học về tối khuya, bật BBC VN lên nghe những bản tin về đất nước, thấy lòng vui vẻ lạ thường, những lúc nghe tin có sóng thần nơi này, bão lũ nơi kia, lại thấy lòng ngập tràn lo lắng, anh kể hội sinh viên Việt Nam ở đó giúp đỡ, san sẻ, yêu thương nhau như thế nào, yêu nước là yêu những người cùng sinh ra trên quê hương…Không kể khổ, không so sánh, Kim nói với chúng tôi về những gì anh đã trải qua và đúc kết được…Những câu chuyện giản dị, anh ngồi một cách bình thản, chúng tôi chăm chú lắng nghe.. Những cảm xúc dâng lên trong từng đứa như là lần đầu biết thế nào là yêu nước, là tình bạn thực sự, là tình yêu, là lòng dũng cảm…

Những bài giảng của anh luôn như thế. Kim đang dạy, chắc chắn rồi bởi đó cũng là những chủ đề trong sách giáo khoa, nhưng ung dung như là đang trò chuyện. Đấy, tôi lại thiếu khách quan rồi, chỉ đơn giản là anh là một giáo viên đặc biệt. Anh dạy chúng tôi được ba tháng bốn ngày, tôi không nghỉ một buổi nào từ ngày thứ ba của tháng hai. Đó là giá trị của một giáo viên đặc biệt, mà đôi khi tôi cảm thấy gọi anh là giáo viên cũng không hợp lý lắm, bởi Kim như là một người anh, cũng như nhiều lần, tôi chắc chắn ba mươi hai đứa còn lại trong lớp cảm thấy tương tự.

Life’s that

Những ngày tháng năm nóng ran. Chỉ muốn chuồn ra quán nào đó có điều hoà ngồi đánh bài hoặc chơi cá ngựa giết thời gian. Nhưng vẫn còn thứ kéo chúng tôi ở lại lớp học…

Kim thuộc tên tất cả những đứa lớp tôi một cách nhanh chóng, có lẽ vì anh hay hỏi thăm học sinh, anh khen hoặc chê một vài thứ linh tinh. Như hôm trước Kim nói rất thích đôi giày búp bê màu tím hồng của An, hỏi nó mua ở đâu để anh mua cho em gái anh. Anh thường xuyên thế, đến mức bọn tôi cảm thấy quen, hay chủ động chia sẻ những chỗ hay ho. Có lần anh đến lớp và nói tối ai rảnh thì đi ăn bún ốc thịt bò với anh, anh mới tìm được một quán hay ho ở tít tận Đại La, cuối cùng thì thiếu bốn đứa, còn lại chúng tôi làm loạn cả quán lên, đơn giản kinh khủng nhưng vui vẻ kinh khủng… Những ngày khó quên với một người khó quên. Chẳng ai để ý lúc đấy Kim là người hay đứng trên bục giảng, ờ thì học với ai còn chẳng có kiểm tra, chẳng có điểm số cơ mà. Anh nói tất cả những người có thái độ tốt trên lớp, sống tốt ngoài lớp thì sẽ mười phẩy hết, chẳng có gì sai bởi giáo dục công dân là môn về đạo đức, vậy thì tại sao lại phải đánh giá đạo đức qua việc học thuộc lòng?

Đúng không nhỉ?

Tôi cho là đúng.

Một câu cũ, những ngày như thế không nhiều.

Tôi không muốn kể ra đoạn cuối của câu chuyện, nhưng lại cũng có trách nhiệm hoàn thành nốt câu chuyện gần như có thật này. Ba tháng bốn ngày từ hôm thứ ba của tháng hai, Kim không lên lớp. Đó là một tiết học trống. Chúng tôi ngồi chờ đúng bốn mươi nhăm phút và bắt đầu tiết học môn khác, rất nhiều thắc mắc nhưng chúng tôi làm đúng điều anh dặn hôm đầu tiên, không báo ban giám hiệu. Một vài đứa biết số lấy máy ra nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời.

Tiết tiếp theo môn của anh, thầy Thắng hiệu phó lên lớp, chúng tôi xì xào. Có cái gì đó không ổn diễn ra trong lòng tôi. Thầy ra hiệu cho cả lớp không cần đứng lên chào. Thầy đứng ở giữa lớp, nhìn chúng tôi. Một hồi lâu. Rồi thầy nói, chậm rãi:

- Có một câu chuyện tôi muốn kể cho các em. Các em có thể buồn, nhưng điều này cần thiết. Trước hết tôi xin lỗi khi giấu tất cả các em, Kim không phải là một giáo viên…Anh là một sinh viên của viện Kiến Trúc Paris, vừa tốt nghiệp năm ngoái, anh cũng từng là một sinh viên của trường chúng ta...

Không một tiếng nói nào vang lên từ phía dưới. Thầy Thắng tiếp tục:

- Kim bị chứng phồng cơ tim, bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến sự sống. Cách đây hơn ba tháng, anh đã đến trường và xin phép được dạy môn giáo dục công dân cho một lớp trong trường. Anh nói ra câu chuyện của anh, và nói rằng chỉ cần được dạy và tiếp xúc với các em là niềm hạnh phúc nhất của anh bây giờ. Trước khi đi, Kim muốn được nói chuyện, được truyền lại những kinh nghiệm sống của anh cho các em, chỉ cần như thế là anh thấy mình không có gì tiếc nuối… Ban giám hiệu đã họp lại và quyết định đồng ý theo mong muốn của Kim…

Vẫn không một âm thanh nào có thể vang lên trong lớp.

- Cách đây ba ngày, Kim bị phồng động mạch chủ dẫn đến tắc mạch máu lên tim, và anh mất…

Tôi hồi tưởng lại tất cả những cử chỉ ấy, nụ cười ấy. Chính là như thế, đó không phải là một kỹ thuật, đó là những điều đến từ tình yêu, đến từ cuộc sống mà anh mang lại. Chợt nhớ câu anh từng nói: “Nếu cuộc sống là một bản nhạc… thì hãy hát nó lên…”, anh đã khơi lên trong mỗi đứa một niềm yêu đời lặng lẽ, để biết quý trọng những giờ phút sống hơn. Giờ tôi mới hiểu mỗi lời anh nói với chúng tôi, là những bước chân đến một nơi xa của anh…

Tôi khóc, như mọi lần, tôi biết tất cả đang khóc…

“Thầy Kim, ở thiên đường thầy có nhìn thấy những giọt nước mắt ấy không?”

Hà Nội hiền tháng 5

Minh Nhật Tonic

Tonic Team Production
__________________
------------------------------------------------
Name: Phạm Quang Thái
Class : MBA K17 - Đêm 1
Phone: 0909 205579
Gaming:
Để xem links hoặc images trong chữ ký này, bạn cần phải đăng nhập, nếu chưa có tài khoản hãy nhấn vào đây

The Following 2 Users Say Thank You to pqthai8035 For This Useful Post:
BellaTran (31-12-09), MoonStar (28-05-10)
#11
05-09-08, 01:01 PM

pqthai8035
QTKD Đêm 1 K17


Họ Tên : Phạm Quang Thái
Trường : Cao Học Kinh Tế TpHCM - K17
Lớp Đại Cương : Đêm 1
Lớp Chuyên Ngành : MBA Đêm 1
Tham gia : Dec 2007
Đến từ : Binh Duong
Tuổi : 31
Bài : 157
vCash: 20000
Thanks: 33
Thanked 483 Times in 104 Posts


Ðề: Bản giao hưởng số 9
Trích:
It must cost a lot of time to see it, and must patient understand, to know clear what it means and to see what I want. Take the time... to get it... let go.
Bản giao hưởng số 9

Nguyễn Thiên Ngân

Có lẽ anh không cần em nữa! Hắn nói với nàng như vậy, một sáng thức dậy ngồi bên cửa sổ. Từng vệt nắng ban mai đọng trên mặt hắn, tố cáo từng nét đớn đau sau khi hắn nói câu đó. Có lẽ anh không cần em nữa.

Nàng đứng lặng ở bậu cửa nhà tắm. Chiếc khăn bông trên tay nàng rơi xuống, trắng hếu như một lá cờ đầu hàng. Mái tóc ướt bù xù rỏ những giọt nước lớn xuống sàn.

Nàng vừa tắm xong, tinh khiết và tươi mới như một cơn gió tháng xuân. Nhưng giờ đây nàng đang đứng đó, với đôi mắt tối màu hụt hẫng.

Gì vậy chứ?! Hắn vừa nói hắn không cần nàng nữa. Thật đấy. Hắn đã nói như vậy. Tiếng “không cần” thốt lên như chực chờ ở cửa miệng hắn lâu lắm rồi. Nó bật ra thản nhiên, và sau đó, thì mặt hắn tràn vẻ đau đớn như vừa bị tát. Hắn là kẻ kịp nghe và kịp hiểu cái từ ấy trước nàng.

Bóng tối hụt hẫng vẫn lan rộng trong đôi mắt nàng. Nàng từ từ cúi xuống nhặt chiếc khăn lên, lúng túng che giấu cử chỉ nuốt nước bọt. Nàng thấy cổ họng mình khô khốc. Rồi, với chiếc khăn run run trên tay, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói chậm.

- Có lẽ?

Hắn ngồi đông cứng, cúi đầu để tránh ánh mắt nàng. Hắn gật đầu. Ừ, có lẽ.

- Vì sao vậy?

- Có em đây mà sao anh vẫn thấy cô độc quá!

Hắn trả lời với nàng như thế.

Giờ thì hắn ngồi đó, trong căn phòng không có nàng, vào một sáng chủ nhật. Những vệt nắng lan rộng trên khuôn mặt hắn, vẻ đớn đau đã bão hòa. Chỉ còn một sự tiếc nuối đến tê dại như đứa trẻ lỡ buông tay và bong bóng đã lên trời.

Hắn chậm chạp với tay bật nhạc. Trí nhớ lơ mơ bảo rằng ngày hôm qua, cái CD cuối cùng hắn nghe là CD Bản giao hưởng số 9 - Ode to Joy của Beethoven. Nó vẫn đang còn nằm trong máy. Hắn với tay toan vặn to để âm nhạc có thể tung tẩy khắp căn phòng, nhưng rồi bàn tay khựng lại, chuyển hướng, cầm lấy cái headphone bên cạnh. Hắn chụp headphone vào tai, dấy lên một cảm giác thỏa mãn khi được chạm vào thói quen cũ. Hắn chỉ nghe nhạc bằng headphone, cho đến khi có thêm nàng. Nhạc được vặn to lên, vì nó cần được chia sẻ cho cả hai. Nàng khó chịu khi thấy hắn nghe nhạc một mình, và càng không thích khi hắn chụp headphone lên tai nàng. Em sợ cái cảm giác cô độc trong một thế giới âm thanh xa lạ. Nhưng lúc đấy em sẽ được yên tĩnh tuyệt đối, chỉ có một điều cần phải để tâm thôi, đó là âm nhạc. Hắn trấn an nàng. Nhưng em sợ không nghe được tiếng anh. Nàng nói nhỏ, rút dây headphone ra.

Hắn giật mình mở mắt. Ký ức tua lại xoèn xoẹt như đoạn băng quay nhanh. Bản giao hưởng số 9 đã bay khắp căn phòng từ lúc nào. Hắn gỡ headphone ra khỏi đầu, trầm ngâm nhìn cái chấu cắm headphone bọc nhựa màu cam nằm trêu ngươi trên sàn. Nàng đã rút nó ra, như lôi hắn ra khỏi thế giới ích kỷ biệt lập của mình, hòa vào một thế giới cởi mở hơn, ít ra là có thêm nàng.

Người ta nói rằng để hiểu hết thế giới này trong vòng một giờ, hãy nghe bản giao hưởng số 9 của Beethoven. Nó được xem như một bản thánh ca về cuộc sống của con người. Chỉ khoảng một phút của chương một trôi qua, khi Beethoven đang bắt đầu kể về thoạt kỳ thủy, hắn đã nhận ra mình nhớ nàng. Nhớ nàng, im lặng, tình cờ trong không gian cô độc nửa vời của chiếc headphone không cắm.

Hắn bước vào nhà tắm. Khứu giác của hắn chạm phải những mùi hương. Mùi dầu gội của nàng. Cái mùi thân thuộc này, hắn đã mê thích biết bao khi được dụi mặt vào tóc nàng. Tóc nàng mỏng manh, lúc nào cũng hơi âm ẩm. Trên gương, làn hơi nước tỏa ra khi nàng tắm nước nóng vẫn chưa tan hết, giờ đây đọng lại trên mặt gương thành những hạt nước lớn to bằng những hạt ngô. Hắn giật mình, phát hiện trong bồn rửa mặt vài sợi tóc mỏng manh màu nâu nhạt. Quên hẳn mình vào phòng tắm để vốc nước lạnh lên mặt, hòng lấy lại sự quân bình, hắn như sực phát kiến ra điều gì, lao ra phòng ngoài, tìm kiếm.

Giờ thì hắn ngồi bên bàn trong phòng bếp, mắt nhìn đăm đăm vào cái túi nhựa đựng những sợi tóc của nàng. Như một cảnh sát ngồi đăm đăm nghiên cứu vật chứng, đôi mắt hắn giờ đây cùng một niềm khao khát. Khao khát tìm ra sự thật đằng sau những sợi tóc mong manh kia. Có điều gì làm hắn nhớ nàng nhiều đến vậy, qua những sợi tóc không lấy gì làm nhiều biểu cảm? Bản giao hưởng số 9 đã sang giữa chương hai.

Hắn quyết định bỏ túi nhựa đựng những sợi tóc nàng vào ngăn kéo, đứng dậy tìm chút gì đó ăn. Nếu có nàng, chắc chắn bữa sáng hôm nay lại là bánh mì ốp la. Không quá vụng về, nhưng nàng lười cho hắn ăn thứ khác hoặc cùng hắn ra ngoài. Và hắn thì luôn tỏ ra chẳng có gì để phàn nàn với những buổi sáng như thế. Có một số cô gái không cho rằng việc nấu những món ngon cho người yêu là việc làm phản ánh rõ ràng nhất tình yêu của họ. Cũng đúng. Hắn thích thay vì nàng chúi đầu cả buổi sáng trong bếp để trêu ngươi cái bao tử đang sôi réo của mình một cách vụng về, hai người ăn gì đó gọn nhẹ, rồi nằm trên ghế sô pha và cùng nhau đọc sách. Mỗi người một quyển. Nàng gối đầu lên ngực hắn, khẽ lấy ngón út khều khều mũi hắn mỗi khi đọc được một điều gì thú vị và muốn đọc lại cho hắn cùng nghe. Đôi lúc nàng thả sách xuống, áp đầu vào vai hắn như một chú mèo con, đôi mắt lơ mơ và khóe môi vẽ một nụ cười thơ dại... Hắn nhớ lại tất cả những điều đó khi đang chiên trứng, tự làm buổi sáng cho mình. Và hắn nhận ra chưa bao giờ nàng vụng về. Hắn không thể làm cho quả trứng chín đều hai mặt ngoài nhưng lòng đỏ vẫn sông sống và nguyên vẹn như nàng đã làm được. Cái trứng vỡ choe choét khét lẹt để trơ vơ trong đĩa. Hắn ăn một miếng và nhận ra mình cay mũi. Có lẽ mình đổ tiêu quá tay. Chương ba, bản giao hưởng số 9 của Beethoven. Tiếng violin da diết nhớ.

Hắn quẳng đĩa bẩn vào bồn rửa đã định để đấy, nhưng rồi cũng tặc lưỡi vặn vòi cho nước tràn ra. Giọt nước rửa chén sánh vàng chảy xuống. Hắn lấy ngón tay cái quậy quậy để bọt tràn ra như nàng vẫn hay làm. Bỗng nhiên môi hắn huýt sáo bài Hãy buộc một dải băng vàng lên cây sồi già. Nàng thường hay hát bài này mỗi khi rửa bát hoặc ủi áo quần, cái giọng véo von tươi trẻ như một chú sẻ non nhảy lích rích bên thềm nắng. Và đến đoạn “do you still want me...” nàng luôn hất đầu lên đầy kiểu cách. “Cộp”, đầu hắn đập mạnh vào chạn bếp. Hắn rối rít đưa bàn tay đầy bọt xà phòng lên xoa trán, nghĩ miên man. Chẳng lẽ mình cao hơn nàng nhiều đến thế?!

Hắn quyết định sẽ ra phố, với ý nghĩ vô vọng rằng nếu mình tan vào dòng người đông đúc ngoài kia thì bóng hình nàng cũng sẽ tan biến theo. Nhưng khi hắn mở tủ áo ra thì phát hiện tất cả đều nhăn nhúm. Theo kịch bản, sáng nay, nếu hắn không xua đuổi nàng, thì sau khi tắm nàng sẽ ủi áo quần cho hắn.

Hắn chậm chạp cắm bàn ủi và nhận ra mình không biết điều chỉnh nhiệt độ thế nào cho phù hợp. Hắn không nhớ trước khi có nàng mình đã như thế nào? Mặc áo quần nhăn mãi chăng? Chương bốn, bản giao hưởng số 9. Giọng tenor vút lên, tự vấn.

Hắn trải cái áo carô màu vàng lên đệm ủi, loay hoay không biết phải làm thế nào cho đúng đắn nhất. Đây là chiếc áo nàng thích nhất, và thường xếp nó vào list áo quần dành cho ngày chủ nhật. Nàng bảo đấy là màu của bao dung, tha thứ. Ủi cổ áo trước, rồi đến vạt áo. À không, tay áo trước chứ. Tại sao nó không thẳng thế này?

Dấy lên trong hắn một nỗi xúc động, khi hắn nhận ra cái công việc nàng thường làm cho hắn này cần sự tỉ mẩn và chăm chút biết bao. Nàng đã cẩn trọng ve vuốt từng nếp gấp trên áo. Và hắn nhớ, mỗi khi ủi xong, treo áo lên mắc, nàng thường đặt một nụ hôn dịu dàng lên ngực áo, bên trái.

Cái áo, hắn ủi mãi không thẳng.

Chương bốn bản giao hưởng số 9 về cuối, dập dồn, réo gọi, ngợi ca hạnh phúc. Ode to joy.

Hắn xuất hiện ở cửa nhà nàng với chiếc áo nhàu ở nếp gấp sau lưng. Nàng ngồi đấy đọc sách, thản nhiên sau điều mà hắn xem-là-biến-cố, chờ hắn. Cách đây bằng thời gian của Bản giao hưởng số 9, nàng đã nói với hắn rằng “Để xem, anh không cần em bao lâu?!”. Và nàng quay đi.

Hắn bước đến cạnh nàng, run run nói:

- Em ạ, đúng bằng thời gian của bản giao hưởng số 9 của Beethoven.

Nàng vụt ôm lấy hắn, thì thầm, trong giọng nói có chút gì hoang mang.

- Đồ ngốc kia, thế cũng có nghĩa là đã mất cả một đời rồi còn gì...
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Sat Jun 18, 2011 10:09 am

Trích:
Khi một chàng trai bảo một cô gái đặt tay lên ngực trái của mình, không chỉ đơn giản là anh ta muốn cô gái thấy tim anh ta đang đập thế nào? Mà là anh ta muốn cô gái biết anh ta đang yêu cô gái ấy thế nào?
ĐẶT TAY LÊN NGỰC TRÁI

[Bố vẫn còn váng vất mùi hương Ngọc Lan tình cờ gặp trên phố tối nay. Mùi hương khiến bố muốn viết 1 teenstory. Về những người đang yêu. Hình như mùi hoa Ngọc Lan là mùi hoa của tình yêu. Chứ chắc gì đã là mùi của hoa hồng? Giả sử một ngày kia, Pi của bố bắt đầu yêu một cô gái nào đó, bố rất muốn Pi sẽ mời bố đi cà phê với Pi (phải bằng tiền của Pi chứ đừng có hòng bắt bố trả tiền nhé!). Bố sẽ lắng nghe Pi kể chuyện Pi thích cô gái ấy đến nhường nào. Có bằng bố đã thích mẹ hay không? Bố sẽ lắng nghe Pi kể. Và điều bố muốn khuyên Pi đó là hãy cầm tay cô gái ấy, đặt lên ngực trái của Pi để cô ấy có thể nghe thấy tiếng trái tim Pi đập. Và nếu như cô ấy chỉ nghe thấy tiếng tim của Pi không thôi thì chắc chắn, cô gái đó đang không thuộc về con đâu, con trai ạ! Chỉ khi nào cô ấy biết con đang yêu cô ấy nhường nào thì đấy mới là người phụ nữ của con.

Rồi thì ngày Pi sẽ lớn, sẽ bắt đầu thích một cô gái. Bố vẫn khoái khi ấy thấy đôi mắt của Pi long lanh nhìn như đang khóc, sắp khóc vậy. Đó là khi con thấy một người phụ nữ của mình. Thực ra trong mỗi cuộc đời, người ta vẫn có thể lặp lại nhiều lần cảm xúc yêu với nhiều người. Nhưng chắc chắn, không lần nào giống lần nào. Bởi tình yêu vốn thế! Tình yêu thật sự là khi con làm lại đến lần thứ 10 một hành động mà hành động ấy vẫn khác hẳn 9 lần trước. Cũng như nhịp tim của con, không bao giờ giống nhau với mỗi người mà con yêu. Tình yêu kỳ lạ. Tình yêu thật lắm điều kỳ lạ. Chẳng có phép so sánh nào áp dụng được trong quá 1 tình yêu. Dù nhìn thoáng qua thì tình huống ấy như nhau nhưng sự thật thì nó khác nhau nhiều lắm.

Và nếu con yêu một cô gái, hãy nhớ cho rằng, tình yêu không phải cứ cầm tay nhau đi trên phố, cứ phải đã hôn nhau, cứ phải đã nói ra ba chữ đặc biệt mới là yêu. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là con và cô gái ấy nghe thấy ở nhau cả những điều mà chưa ai nói ra. Vậy đã là yêu rồi! Và khi con yêu một cô gái, hãy biết rằng, mọi dành dụm cảm xúc sẽ chỉ là một việc chẳng nên làm. Hãy trọn vẹn với cô ấy ngay cả khi con chỉ có cô ấy trong vài phút. Để khi ngực trái của con rung lên thì đó cũng là nhịp rung mãnh liệt nhất, trọn vẹn nhất.

Có thể vì hương hoa ngọc lan vẫn ngây ngất đâu đây, có thể vì đêm nay ngoài đường lộng gió. Đường phố Hà Nội lúc 2h sáng bố đi, đã lâu lắm rồi bố mới xuống phố giờ này, khiến bố một chút ngây ngất, một chút bay và rất nhiều tâm sự. Thì viết vội vài dòng cho Pi dành để khi con lớn, con sẽ đọc lại. Biết đâu, chính con sẽ lại thấy mùi hương ngọc lan đang tha thiết vọng từ chính những câu chữ bố đã viết đêm nay?
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by truong_hanhyunra Sat Jun 18, 2011 10:10 am

Gởi các bạn một truyện khác, cực hay và cảm nhận "tình yêu là gì"

Mũ xanh- Đắc Quý



1.

Buổi sáng với những cơn gió lạnh thổi qua các khe cửa sổ đầy bụi. Buổi sáng của cái máy tính quên tắt thi thoảng tút lên một tiếng khẽ. Đấy là buổi sáng như nhiều buổi sáng đầu mùa thu, mát lạnh và trong trẻo. Vỹ chui ra khỏi giường, nhảy lò cò tìm chiếc dép vải. Cốc nước uống dở tối qua đổ nghiêng, nước lênh láng trên sàn. Khi cắm phích điện cho máy hát, cậu bị điện giật nhẹ. Đĩa kẹt trong máy, kô thể cất lên đoạn nhạc mong chờ. Cậu khởi động lại máy tính. 5 hộp thư được mở lần lượt nhưng ngoài đống bulk quảng cáo, kô ai viết mail gửi cậu. Từ cửa sổ căn gác xép bé, Vỹ nhìn xuống con đường vắng rợp bóng cây xanh. Hai bên vỉa hè, các ngôi nhà mở cửa, trông như những con mắt thẫm đen hiền dịu. Chuyến xe bus đầu tiên của ngày đầy ắp học trò ngái ngủ băng qua phố, cái nóc cao lênh khênh khiến nhánh cây thấp rụng lá, kêu răng rắc. Kô ai buồn chú ý đến cậu.
Máy hát đột ngột chạy, tiếng trống đột ngột của Godsmack vang lên rắn rỏi, dồn dập nhưng kô đập vỡ mà trái lại, tô đậm cảm giác trống trải trong một chàng trai 19 tuổi vào buổi sáng bắt đầu mùa thu. Tựa sát khung cửa, ngón tay chuyển động trên chiếc guitar vô hình, cậu hát to theo Godsmack- Tôi sẽ lái chiếc xe quen chạy qua hoang mạc. Bay theo tôi, một con đại bàng sải cánh rộng. Bầu trời của những đám mây u ám bỏ lại phía sau... Nhịp điệu, hình ảnh chuyển động, bài rock tuyệt vời thấm vào người hát, khiến cậu kô nhận ra dưới vỉa hè từ lúc nào tụ lại đám đông ngạc nhiên và chế nhạo. “ Im đi, thằng điên!”- Ông trung niên nhà bên bật cửa, quát to. Đám đông cười rộ lên như một cánh rừng đầy khỉ, tản vào dòng người chuyển động kô ngừng. Còn lại 1 cái mũ xanh đứng dưới vỉa hè. Chăm chú và e dè, đôi mắt dưới mũ ngước nhìn cậu. Vỹ chạy xuống đường. Đôi mắt kỳ dị kia đã biến mất.

2.
Nhìn bề ngoài, những chàng trai 19 tuổi, sinh viên năm thứ hai của một trường ĐH có tiếng, có điều kiện sống kô tệ, sở hữu phòng riêng lắp đặt nhiều tiện nghi thường tạo nên hình ảnh cân bằng và thiện cảm. Nhưng kô hoàn toàn như vậy. Sau thời gian bận rộn, đánh mất thói quen kết thân, họ sẽ rúc vào khoảng không riêng, trở nên biếng nhác và thờ ơ. Các đĩa nhạc mới nhất hay việc trao đổi trên mạng kô còn hấp dẫn. Ngược lại, chúng khiến cho những người như Vỹ cảm nhận rõ hơn tình trạng khinh khí cầu- Rực rỡ, kô vết xước nhưng nhẹ bỗng và ít cần thiết… Cho đến một buổi tối, tại khu chiếu phim tầng 25 toà cao ốc, cậu thoáng thấy đôi mắt kỳ dị trong đám đông. Cuống cuồng đuổi theo. Và bàng hoàng nhận ra cô gái đến ngồi ở khuất sau xe bán popcorn.
Bỏ qua ấn tượng về chiếc mũ cap xanh lỗi mốt đội ngược, gương mặt người ấy thật là khác lạ, gần như xinh đẹp. Cô đưa gói giấy đựng ngô rang, trả lại tiền lẻ, kô nhìn vào mặt khách. Ngồi trong rạp chiếu, ngạt thở vì nuốt liên tục các hạt ngô khô khốc, Vỹ tự nhủ sẽ kô lạc mất đôi mắt kia một lần nữa. “ Chỉ là một cô gái bán popcorn!”- Cậu tự trấn an. Chung quanh gào lên phấn khích trước cảnh nhân vật mắc kẹt trong ô tô chìm xuống đáy đại dương. Nhưng Vỹ biết cậu cần bước ra ngoài và bước về phía cô gái xa lạ.
- Hi! Tôi muốn nói với cô một vài điều - Vỹ nói nhanh.
- Miễn đừng buộc tôi phải nói công thức làm popcorn!- Giọng nói hơi mệt mỏi, như thể nghe lời đề nghị kia lần thứ một trăm.
- Kô… kô!- Các câu hỏi sắp xếp sẵn bỗng bay biến- Vâng, vì cô khá quen.
- Anh nhận ra khán giả của mình, phải kô?- Giọng cô gái nhẹ nhàng, hơi châm biếm- Nhưng dù sao, bản nhạc Godsmack anh hát trên cửa sổ đã làm cho ngày hôm ấy của tôi trở nên dễ chịu.
Vỹ đỏ mặt như một cậu nhóc. Tại sao kô phải sự kiêu hãnh quá mức hay là nỗi rụt rè đáng ngại như cậu dự đoán. Sự thật được thốt lên một cách bình dị đến mức kô thể tin vào tai! Vỹ tựa vào thanh vịn quầy hàng.
- Cô thích nghe nhóm rock ấy? Nhiều người bảo dòng nhạc họ chơi thật khó nghe!
- Anh hiểu chứ, những nguời phải làm việc tới 11 h khuya nên nghe những ca khúc cấu trúc phức tạp nhưng lời mơ mộng- Nụ cười kín đáo hiện trên gương mặt nhợt nhạt đội mũ xanh- Mà anh kêu tên tôi cũng được. Gọi là Lam!
- Thi thoảng chúng ta gặp nhau và nói về rock, được chứ?
- OK. Nhưng kô phải bây h. Sắp vào xuất chiếu mới. Tôi muốn bán hết chỗ ngô này trước khi rút phích cắm điện.
- Hôm thấy Lam lần đầu tiên, tôi bị điện giật- Vỹ nói, thay lời tạm biệt.
- Thật ư?- Lam nhìn sâu vào mắt cậu- Đó là buổi sáng hiếm hoi tôi có thể dậy sớm và ra phố. Bye!

3.
Chỉ các tối ngày chẵn, Vỹ ghé khu rạp chiếu bóng. “Anh biết đấy, tôi bận bù đầu vào dịp cuối tuần. Mỗi khi về nhà, tôi kô thể làm gì khác ngoài việc khuỵu chân xuống và tự hỏi chân tay mình phải chăng đã bị đánh cắp…” Lam giải thích, huơ nhẹ đôi bàn tay gầy guộc luôn ửng đỏ vì hơi nóng của lò điện. Do quy định đảm bảo vệ sinh, Vỹ kô thể bước qua lằn ranh mỏng manh vào khu vực bán hàng. Ngồi trên chiếc ghế băng cạnh thùng rác, dần dần, cậu nhận ra chiếc mũ cap đội ngược chính là một phần sức hấp dẫn bí ẩn lôi cuốn những khách xem phim bước đến xe popcorn. Nếu kô có chiếc mũ ấy, gương mặt gầy với cái cằm nhọn, hai gò má lấm tấm tàn hương và mái tóc khô bướng bỉnh vén sau tai sẽ khiến Lam thật xa lạ giữa kô khí háo hức tận hưởng niềm vui nơi đây.
- Anh đừng quan sát tôi như rocker nhìn cây đàn điện mới sắm!- Có lúc rảnh tay, Lam thốt lên- Biết hơi lơ mơ về người khác sẽ giữ mối quan hệ dễ chịu và lâu dài…
- Tức là Lam chẳng cần biết về tôi, đúng chứ?- Vỹ nói khẽ, khổ sở và mất tự tin.
- Tôi biết một số điều cần biết- Cô gái trấn an nhẹ nhàng- Như anh đang học để trở thành kiến trúc sư giỏi, anh thích dòng nhạc death metal, và anh hay có thời gian trống để ghé chỗ đông đúc chán ngán như ở đây.
- Quá nhiều!- Vỹ phản ứng yếu ớt- Thế mà ngoài tên và công việc tại xe bán ngô này, tôi chẳng nắm thông tin nào về Lam. Chẳng hạn như tuổi…
- Tôi đưa anh xem ID của tôi nhé. Nhưng anh đừng thất vọng!- Nụ cười toả rộng trên mặt Lam, ấm áp.
- Kô đâu!- Chàng trai lắc đầu bối rối, mặt đỏ ửng.
Một gã trai trẻ chemise diêm dúa ghé mua ngô rang, gạt Vỹ sang bên. Khi lấy tiền thừa, anh ta nói to như quát “Cô gái xinh đẹp, vào coi phim với anh nhé?” Im lặng, đôi mắt Lam trống rỗng như thể cô kô nghe thấy lời đề nghị xuẩn ngốc. Bỗng nhiên, cơn tức giận và ghen tuông vô cớ xâm chiếm Vỹ. Hồi lâu, cậu hỏi khó nhọc:
- Nhiều người nói vậy, đúng kô?
Lam gật đầu, hướng nhìn mơ hồ. Bàn tay Vỹ nắm chặt, đau nhói. Cậu nói to:
- Tắt lò điện đi. Tôi trả tiền hết chỗ ngô còn lại. Rồi vào rạp xem phim với tôi!
Lam kô trả lời. Những sợi tóc non rung nhẹ trên vầng trán trắng xanh. Sau này, đôi khi, Vỹ gặp lại vẻ thờ ơ ấy nơi Lam mà với cậu, chính là sự trừng phạt lặng lẽ của người trưởng thành hơn. Cậu về chỗ ngồi trên băng ghế hẹp, kìm giữ các hạt nước giận dữ và cay đắng: “Mình chẳng là gì với cô ấy!” Suất chiếu cuối cùng kết thúc đúng 11h. Lam tháo tạp dề, đẩy xe vào góc khuất sau quầy vé. Cô tiến về phía Vỹ: “Anh có muốn đi với tôi một đoạn ra trạm xe bus kô?” Cậu bước theo cô vào thang máy trống trải. Cô bỗng nói: “Anh thấy lạ kô, tôi chưa hề biết bên trong các rạp ra sao, dù đã bán hàng ở đây gần một năm!” Vỹ lặng im. Kô bao h Lam nói dối. Cô gái dụi nhẹ mắt, dịu dàng: “Tôi chẳng nhớ nữa, điều ban nãy anh nói!”. Có lẽ, điều ấy bắt nguồn từ một kinh nghiệm: Tốt nhất là nên quên mau nếu gây tổn thương kẻ khác…
Thang máy lao xuống vùn vụt. Vỹ đột ngột: “Cho tôi hôn Lam!” .“Đừng làm vậy!”- Cô giật mình, ngoảnh đi. Thang máy dừng lại, cửa mở rộng. Các đợt gió thổi mạnh, tựa con thú hoang dã vô hình hú vang qua khoảng trống giữa những cao ốc. Họ bước trên vỉa hè vãn người. Trong một khoảng khắc, Lam đặt khẽ những ngón tay gầy vào bàn tay cậu. Lần đầu tiên, như người thợ lặn lần đầu xuống đáy đại dương, Vỹ chợt nhận ra quanh cậu là một thế giới mênh mông sâu thẳm và thẫm xanh.

4.
Kô luôn luôn là sự cảm thông dù thinh lặng giữa họ. Thảng khi, Vỹ day dứt dù nhận ra nỗ lực thế nào, vẫn rơi rớt ra những thời điểm Lam vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mình. Có một tối thứ sáu, những gói popcorn bán hết sớm, Vỹ đề nghị đi chơi trên chiếc xe máy mới đổi. Lam đồng ý, niềm hạnh phúc vì được nghỉ ngơi thoáng luớt qua mặt cô. Họ chạy qua cây cầu bắc qua con sông kỳ vĩ, về phía các đại lộ ngoại vi vắng vẻ. “Nhanh lên!”- Lam thì thầm. Vỹ phóng nhanh hơn, những sợi tóc của cô bay tung lên, vương vào má cậu. Cô gái ngồi cách một quãng, hát khe khẽ nhạc Godsmack. Vỹ kô thể nhìn phía sau hay chạm vào Lam, bởi giây phút ấy tuyệt vời tới mức cậu biết nó sẽ tan biến. Vĩnh viễn.
Khi trở về thành phố, một cơn mưa rơi xuống đột nhiên, ngắn ngủi. Bầu không khí trong sạch, thính nhạy, âm vang giọng nói ai đó trong đêm tối, rồi tiếng vỡ của những hạt nước đọng trên vỉa hè. Xuyên qua các dãy phố hẹp mà gió đã biến cây cối thành khu vườn thưa lá, Lam chợt nói nhanh: “Chưa bao h tôi vui như hôm nay. Thật lạ lùng khi mình được yêu một người…” Câu nói thấm vào Vỹ, êm dịu đến nỗi tim cậu nhói đau. Xe dừng trước con đường nhỏ. Cuối đường, in bóng lờ mờ trên nền trời một gác chuông và Mặt Trăng nhợt nhạt sau mưa. “Để tôi đưa Lam vào tận nhà!"- Vỹ thì thầm. “Đừng làm vậy!”- Câu chối từ quen thuộc. Cô gái đưa tay chạm nhẹ vào mặt Vỹ, những ngón ấm khô, phảng phất mùi popcorn. “Tại sao?”- Câu hỏi, ngờ vực, ánh nhìn dưới chiếc mũ cap thẫm lại, như vệt sao mờ đi.

5.
Cuối năm ấy, Vỹ nhận một việc làm thêm tại phòng thiết kế của những kiến trúc sư trẻ. Cậu bận hơn, và tự tin hơn. Các cuộc gặp gỡ với cô gái popcorn thưa thớt. Vài lần, giữa họ xảy ra tranh cãi vì các lý do kô đáng kể. Phim, nhạc rock hay mấy thứ tương tự ít quan trọng như cậu nghĩ trước kia. Và các bí mật của riêng Lam cũng trở nên khó chịu. Cô làm gì ban ngày, khi rời xa xe ngô rang? Tại sao cô kô để cậu biết nơi cô sống? Mối quan hệ chỉ điểm xuyết bằng đối thoại nhẹ nhàng, âm nhạc hay các khoảng lặng thinh bên nhau khiến Vỹ day dứt và nặng nề.
Lam giữ im lặng trước các cơn giận vô cớ của chàng trai. Vỹ kô nhận ra cô ngày càng gầy đi, ánh nhìn lơ đãng. Hồ như bằng cách bí ẩn, cô giấu mình vào khoảng không hẹp hơn. Chỉ có chiếc mũ cap là chẳng thay đổi, xanh nhạt, kô mệt mỏi. “Hãy nói chút gì đi!- Vỹ nói to. Lam thoáng nhìn cậu, mỉm cười.
Có buổi tối cậu hẹn đón Lam, đi loanh quanh đâu đó bằng xe máy. Nhưng một nữ hoạ viên rủ cậu đi xem show thời trang. Suốt buổi diễn, Vỹ không thể nắm bắt các hình ảnh trên sàn catwalk. “Chưa bao h Lam thật sự cần mình!"- Cậu tự nhủ. Cô bạn ngồi bên tựa hẳn vào Vỹ. Việc này diễn ra thêm nhiều lần, biến thành thói quen thôi day dứt. Cô gái popcorn cũng không đòi hỏi lời giải thích.

6.
Sau cuộc tụ tập ở quán cà phê, Vỹ về nhà với cảm giác choáng váng mệt mỏi. Lâu lắm rồi, cậu chẳng còn lưu ý đến con đường mùa thu giữa hai hàng cây, mùi thơm tinh khiết của những chiếc lá yếu ớt nhưng kô rụng khỏi cành, kô khí cóng lạnh. Một con chó trắng, nhỏ chạy trên vỉa hè, chợt khựng lại, sủa khe khẽ. Bóng người co ro trên bậc cửa đứng dậy, bước về phía cậu. Là Lam. Kô bán hàng, cô chờ cậu hơn ba tiếng đồng hồ. “Anh về muộn quá!”- Cô thì thào. Vỹ sững im, đầu óc nhẹ bỗng. Rồi cậu quay xe, đưa cô về nhà.
Tối hôm ấy Vỹ ở lại căn phòng nhỏ của Lam. Họ ngồi trên sàn gỗ trống trải, nghe nhạc. “Tôi sắp rời chỗ này, đến sống với gia đình ở xứ sở khác- Lam khẽ khàng- Tôi rất sợ làm anh tổn thương”. “Vậy xe popcorn là thế nào?”- Vỹ hỏi khó nhọc sau hồi lâu im lặng. “Sang Mỹ, tôi vẫn phải tự lập để tiếp tục học. Có lẽ là một xe popcorn khác!” “Học tiếp gì chứ?”- Vỹ hỏi, laị thấy mình là một thằng nhóc hoang mang. “Tôi mới tốt nghiệp đại học. Thực ra, tôi lớn hơn Vỹ hai tuổi!”- Giọng Lam nhẹ nhõm và buồn. Họ kô nói gì nữa, lắng nghe những bản nhạc cũ xưa mà luôn tuyệt diệu của The Beatles- All you need is love, She’s leaving home, Something… Hơn nửa đêm, Lam ôm cái chăn vào ngủ trong phòng tắm, để Vỹ ngủ trên chiếc giường ấm áp của cô. Bầu trời ngoài khung cửa sổ rộng ánh lên sắc xanh tím. Những ngôi sao lạnh lấp lánh ở phương Bắc. Ban mai! Tháp chuông đằng xa phát ra âm thanh mảnh mai, bí ẩn, buồn buồn khi Vỹ rời căn nhà nhỏ, rời cô gái của mối tình đầu.
Buổi sáng với những cơn gió lạnh thổi qua khe cửa bụi. Buổi sáng của cái máy tính quên tắt thi thoảng tút lên một tiếng khẽ. Buổi sáng như nhiều ban mai tinh khiết đầu thu. Nhưng tuổi 19 vĩnh viễn kô còn đứng hát mê say giữa khung cửa mở rộng.
__________________
truong_hanhyunra
truong_hanhyunra
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 220
Join date : 11/06/2011
Age : 27
Đến từ : trên trời

http://cassfansclub.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by tiff_kut3_baby_96 Sat Jun 18, 2011 7:01 pm

nkju` tr nku ek.........tky` f? tu`2 cku............ls muk d0c hjt' dk.......... Very Happy
tiff_kut3_baby_96
tiff_kut3_baby_96
Rìu Vàng
Rìu Vàng

Tổng số bài gửi : 262
Join date : 01/06/2011
Age : 27
Đến từ : gIa dInk cassiOpia

Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty thjen than dem den hp

Bài gửi by vananh96 Tue Jun 28, 2011 3:22 pm

hay wa''.........aa........aa

nhug van~ chua kh0c'' dc.
hj.....jj......jj Very Happy  rendeer 

vananh96
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Truyện tình củm đây Empty Re: Truyện tình củm đây

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết